Xu Hướng 3/2023 # Du Nhiên Mạt Thế Audio # Top 10 View | Gdcn.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Du Nhiên Mạt Thế Audio # Top 10 View

Bạn đang xem bài viết Du Nhiên Mạt Thế Audio được cập nhật mới nhất trên website Gdcn.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Thể loại: mạt thế, trọng sinh, NP (nhất thụ tam công), tùy thân không gian, HETình trạng : Hoàn (77 chương + 3 PN)Edit: Hoàn (Xôi thịt đầy đủ hê hê).

Lâm Phàm sống giẫy giụa ở mạt thế 15 năm nhưng đến cuối cùng lại chết trên ốc ảo huyền bí. Nhưng hắn lại không cam lòng, trước lúc hắn nhắm mắt lại ăn được quả bạch thần kỳ, giúp hắn có cơ hội trọng sinh lại 1 lần nữa. Nhưng lần này cũng ở mạt thế, nhưng có được tùy thân không gian, Lâm Phàm càng trở nên tùy tính tùy tâm.

“Bắc Cực” theo lời cha mẹ rốt cuộc là căn nguyên tai nạn mạt thế hay là chỗ ở an toàn? Ngẫu nhiên lại gặp được những người tu tiên đó là người tốt hay xấu?

Không sao, tất cả đều không quan trọng, hắn thế nhưng tại trước mạt thế bùng nổ nửa năm gặp biến dị thể, nhiễm siêu vi trùng SR – Bán Thú nhân, là trong truyền thuyết binh khí hình người cường đại vô song Bán Thú nhân, thật là tên đang bán manh kia?!

Còn bạn trẻ lạnh lùng kiêu ngạo họ Nghiêm này, là vị thành niên a, hắn ăn không tiêu!

Thảm nhất là Lôi tiểu ca, ngươi thật là mẹ kế ta nhặt được…

~~~~~~~~~~

Đặc điểm: chủ thụ, NP, sảng văn, hậu cung ngon nghẻ, HE, tùy thân không gian, dị năng, BL, không sinh tử.

Nội dung chính: Mạt thế

Diễn viên chính:  Lâm Phàm; phối hợp diễn: Lôi Khê, Đại Hắc, Nghiêm Hàn; khác: tùy thân không gian, mạt thế, NP

mạt thế, trọng sinh, NP (nhất thụ tam công), tùy thân không gian, HE: Hoàn (77 chương + 3 PN)Hoàn (Xôi thịt đầy đủ hê hê).Lâm Phàm sống giẫy giụa ở mạt thế 15 năm nhưng đến cuối cùng lại chết trên ốc ảo huyền bí. Nhưng hắn lại không cam lòng, trước lúc hắn nhắm mắt lại ăn được quả bạch thần kỳ, giúp hắn có cơ hội trọng sinh lại 1 lần nữa. Nhưng lần này cũng ở mạt thế, nhưng có được tùy thân không gian, Lâm Phàm càng trở nên tùy tính tùy tâm.“Bắc Cực” theo lời cha mẹ rốt cuộc là căn nguyên tai nạn mạt thế hay là chỗ ở an toàn? Ngẫu nhiên lại gặp được những người tu tiên đó là người tốt hay xấu?Không sao, tất cả đều không quan trọng, hắn thế nhưng tại trước mạt thế bùng nổ nửa năm gặp biến dị thể, nhiễm siêu vi trùng SR – Bán Thú nhân, là trong truyền thuyết binh khí hình người cường đại vô song Bán Thú nhân, thật là tên đang bán manh kia?!Còn bạn trẻ lạnh lùng kiêu ngạo họ Nghiêm này, là vị thành niên a, hắn ăn không tiêu!Thảm nhất là Lôi tiểu ca, ngươi thật là mẹ kế ta nhặt được…~~~~~~~~~~chủ thụ, NP, sảng văn, hậu cung ngon nghẻ, HE, tùy thân không gian, dị năng, BL, không sinh tử.Nội dung chính: Mạt thếLâm Phàm; phối hợp diễn: Lôi Khê, Đại Hắc, Nghiêm Hàn; khác: tùy thân không gian, mạt thế, NP

Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

“Sao vậy?” Cam tướng quân cau mày nửa ngồi dậy, híp mắt nhìn Đường Nghị đứng dưới ánh sáng.

Hiện tại là đêm khuya, hắn vừa mới ngủ không lâu, đầu chưa thanh tỉnh.

“Tướng quân, là tên thân vương Nhật Bản bị bắt về, không thấy hắn!” Đường Nghị ngữ khí thập phần vội vàng, tên thân vương kia địa vị rất cao, nhìn trình độ Bạch tướng quân coi trọng hắn trước đó liền biết, người kia rất quan trọng, hiện tại cư nhiên không thấy đâu!

“Tĩnh nhân thân vương?” Cam tướng quân lần này hoàn toàn thanh tỉnh, một phen lau mặt nhấc chăn, một bên mặc quần áo một bên nói: “Hạ lệnh lục soát! Nhất định phải tìm ra!”

“Dạ!” Đường Nghị vẻ mặt nghiêm túc, bước chân vội vàng ra ngoài hạ lệnh.

Cam tướng quân nhanh mà mặc tốt quần áo, đứng dậy ra khỏi phòng.

“Mau lục soát! Cẩn thận một chút!”

“Bên này cũng lục soát sạch sẽ! Một góc đều không buông tha!”

“Tiểu Lý, ngươi phụ trách nơi này!”

“……”

Tam Tiêu khẩn trương đến mức trên mặt đầy mồ hôi cũng không lau, nỗ lực ngừng thở, trong lòng cầu nguyện không có người lục soát ở đây.

Dị năng của hắn cũng không phải rất mạnh, hơn nữa đối với địa hình căn cứ không có hiểu biết cùng lạc đường, hết thảy nhân tố liền tạo thành tình huống khẩn cấp của hắn.

Tránh ở trong nhà kho nhỏ hẹp, một đám binh lính điều tra bên ngoài ngày càng gần.

Cửa bị chậm rãi mở ra, Tam Tiêu trong lòng giật thót, lợi dụng chút dị năng cuối cùng, thuấn di.

Trần tiến sĩ không nói một lời mà nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trong nhà mình.

Sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, nháy mắt xuất hiện, mặc áo tù, vừa thấy liền biết không phải người thường.

Nguyên bản khóe môi lạnh nhạt đột nhiên chậm rãi gợi lên, Trần tiến sĩ nhướng mày ngồi xổm xuống, nâng cằm nam nhân cẩn thận đánh giá một phen.

Nếu hắn nhớ không lầm, đây là……

Thân vương Nhật Bản?

Nhớ tới trong căn cứ từ đêm qua bắt đầu điều tra, Trần tiến sĩ hơi suy tư liền thập phần hiểu rõ, ánh mắt dừng ở trên người nam nhân lại trở nên ý vị thâm trường.

Nên lập tức thông tri căn cứ chính phủ, hay là……

Nhớ tới hiện trạng phòng thí nghiệm của mình, Trần tiến sĩ trong mắt ý cười càng ngày càng đậm.

Bạch Tùng Chi đi rồi, sau khi Phương Phỉ có phối phương thuốc thử liền ngừng cung cấp thực nghiệm thể cho hắn, phòng thí nghiệm của hắn đã rất lâu không thể khai triển thực nghiệm, trợ thủ đều đi rất nhiều.

Như vậy hiện tại……

Nhìn Tam Tiêu trên mặt đất ánh mắt càng ngày càng vừa lòng, Trần tiến sĩ vỗ nhẹ nhẹ mặt hắn, thanh âm trầm thấp: “Lễ vật trời cao……”

( Candy: Thôi xong, ra hang hổ vào hang cọp)

Nam nhân thần bí, chỉ cần hắn không nói cho người khác, sẽ không bị người khác phát hiện.

Hơn nữa dị năng thú vị như vậy……

Vì tương lai nhân loại, lần này, hắn phải cẩn thận sử dụng a……

z thị ngoại ô thành phố, nhà ga.

Diệp Thu đầy mặt hắc tuyến mà nhìn Hoắc Tình.

Từ lần trước sau khi thẩm vấn xong, người này tựa như bị mê hoặc, vẫn luôn tung ta tung tăng đi theo sau Đạo Hằng.

Hiện tại mới vừa rời giường, người này lại bưng cơm sáng tới đây.

“An Oa Tử, sư phụ ngươi đâu?” Hoắc Tình nhìn đông nhìn tây một vòng, không tìm được mục tiêu của mình, khó hiểu ngồi xổm xuống hỏi An Oa Tử.

An Oa Tử xoa đôi mắt, còn có chút buồn ngủ, “Hoắc Tình tỷ tỷ, sư phụ ở lều, còn chưa rời giường đâu.”

“Hiện tại đã mấy giờ rồi! Còn chưa rời giường?!” Hoắc Tình phi thường không tán đồng, buông bát cơm liền hướng lều Đạo Hằng đi đến, còn lẩm bẩm: “Lớn tuổi như vậy, còn ở lỳ giường……”

Hoắc Tình mới vừa đi đến ngoài lều, Đạo Hằng liền xoát xốc rèm cửa thong thả ung dung đi ra.

Tầm mắt khi thấy Hoắc Tình, tuy đạo trưởng kiến thức rộng rãi trong lòng cũng không khỏi phát lạnh, nguyên nhân là ánh mắt quá mức dọa người.

“Nữ oa oa, lão đạo là người xuất gia, nam nữ thụ thụ bất thân!” Đạo Hằng bất đắc dĩ thở dài, nữ oa oa này vẫn luôn tránh ở một bên trộm nhìn hắn, hắn không có cơ hội cự tuyệt, cũng may rốt cuộc cũng có cơ hội.

Ai…… Quá có mị lực cũng là chuyện làm người ta phiền não.

Hoắc Tình sửng sốt, chớp đôi mắt, nói: “…… Đạo trưởng, bái sư cũng không được sao?”

“Ngươi không cần nói nữa!” Đạo Hằng vung phất trần, tiên phong đạo cốt: “Ngươi nói nhiều cũng……”

“Ngươi nói cái gì? Bái sư?!”

“Đúng vậy!” Hoắc Tình ngơ ngác gật đầu, không phải bái sư còn có thể là cái gì?

“……” Đạo Hằng sắc mặt cứng lại, đầy mặt thanh lãnh ngạo nghễ, không để người nhìn ra nội tâm vô ngữ hắc tuyến của hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn bái sư, vì sao?”

“Ta bị thủ đoạn của ngài thuyết phục!” Hoắc Tình nghĩ đến ngày đó nhìn thấy cảnh tượng thẩm vấn liền hai mắt sáng lên, ngữ khí thập phần kích động: “Cho nên muốn bái sư học nghệ!”

“Nga? Ngươi nghĩ kỹ rồi?” Đạo Hằng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nữ oa oa này cư nhiên đối với thứ kia cảm thấy hứng thú?

“Đương nhiên nghĩ kỹ!” Hoắc Tình nghe ra khẩu khí của hắn, quả thực kích động muốn chết, đây là tiết tấu phải bị thu làm đồ đệ sao?!

“……”

Diệp Thu ngồi xổm bên bếp lò, lặng lẽ dịch sang trái vài bước, dịch đến bên người Diệp Cẩn.

“……” Diệp Cẩn quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Diệp Thu gợi lên môi, tiếp tục dịch hướng bên hắn.

“Cho ngươi.” Diệp Cẩn nhìn trứng gà trong tay vừa mới được bóc tốt, đưa tới chén Diệp Thu.

Diệp Thu: “……” Hắn dịch lại đây là vì trứng gà sao?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Run run khóe miệng, Diệp Thu không chút khách khí nhận trứng gà, ý bảo Diệp Cẩn hướng bên phải nhìn.

Nâng tầm mắt nhìn hai người cách đó không xa – Hoắc Tình cùng Đạo Hằng, Diệp Cẩn nhướng mày, nhìn về phía Diệp Thu trong ánh mắt hàm chứa khó hiểu.

Nhìn nơi đó làm gì?

“……”

Diệp Thu yên lặng thu hồi lòng bát quái, nói sang chuyện khác: “Diệp Đông Diệp Tây là ở bên nhau?”

“Ân.” Diệp Cẩn gật đầu, tiếp tục quay đầu ăn cơm.

Diệp Thu nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ngày đó, cong cong khóe miệng. Sau khi Diệp Đông Diệp Tây từ rừng cây trở về, không khí giữa hai người liền thay đổi, người khác có khả năng nhìn không ra, nhưng bọn họ cũng như người nhân chỉ liếc mắt một cái là có thể phát hiện manh mối.

Bất quá ở hoàn cảnh khác nhau, trước kia có lẽ còn có người không tán đồng, nhưng hiện tại……

Hắn cùng Diệp Cẩn là anh em, mọi người không phải cũng dễ dàng tiếp nhận sao, Diệp Đông Diệp Tây ở bên nhau cũng không tính là quá lạ.

Thật lâu trước đó hắn còn cảm thấy Diệp Cẩn là người anh trai lạnh lùng, trăm triệu lần không nghĩ tới trong hiện thực hai người sẽ phát triển trở thành cái dạng này.

Ký ức như cách một tầng sa, hiện tại nhớ tới, chỉ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời rồi vậy.

Trên quốc lộ.

Cam Nguyên khó chịu nhìn xe phía trước, nhíu mày nói về Tiểu Cao bên người: “Phía trước chính là z thị?”

“Phải.” Tiểu cao gật đầu, “Bạch tướng quân bọn họ hẳn là chờ ở nơi này.”

“Ân.” Cam Nguyên giãn lông mày, nói: “Tới nơi của Bạch Phi rồi, để ta xem nàng còn có thể kiêu ngạo ra sao!”

Tiểu Cao cũng quay đầu nhìn về xe phía trước, nói: “Tướng quân, một đoạn đường cuối cùng này, chúng ta càng phải thêm cẩn thận, không thể thất bại trong gang tấc a!”

“Ta biết.” Cam Nguyên vẫy tay, nói: “Còn may chúng ta đủ khôn khéo, bằng không sớm không biết khi nào trúng chiêu của các nàng!”

“Ân!” Tiểu Cao cảm xúc trầm trọng gật đầu, nếu không thì sao người xưa lại nói độc nhất lòng dạ đàn bà? Chiếc xe phía trước kia, còn không phải là tâm địa rắn rết sao!

“Phương tỷ, bọn họ không trúng chiêu, làm sao bây giờ?” Nữ trợ lý lo âu mở miệng nói.

Mấy ngày nay các nàng đã thử hết thảy các biện pháp có thể dùng, nhưng bất đắc dĩ Cam Nguyên càn quấy căn bản coi các nàng như không khí, mềm cứng không ăn.

Phương Phỉ sắc mặt thập phần khó coi, nàng căn bản không nghĩ đến, Cam Nguyên thiếu tướng trước đó trong ấn tượng là một tên hỗn trướng ăn chơi trác táng dễ lừa thế nhưng lại là một vị chủ nhân như vậy, không chỉ không tuân mệnh lệnh, đến liếc nhìn các nàng một cái cũng lười!

Hơn nữa đáng giận nhất chính là, Cam thiếu tướng không biết là dị năng giả gì, thế nhưng đối với độc của nàng hoàn toàn không phản ứng!

Quả thực đáng chết!

“Chờ!” Phương Phỉ đen mặt phun ra một chữ, trong lòng thay đổi thật nhanh.

Cái này nàng trị không được, vậy đành phải thu phục một cái khác!

Bạch Phi!

Mỹ lệ trong ánh mắt xẹt qua một tia sát ý, Phương Phỉ gợi lên môi, phong tình vạn chủng.

Tràn ngập mị lực, lại mang theo độc trí mạng.

z thị ngoại ô thành phố, nhà ga.

Diệp Thu cùng Diệp Cẩn cơm nước xong liền tìm tới Bạch Phi, thương lượng ý tưởng của bọn họ.

“Bạch tướng quân, chúng ta trước xác nhận một chút, phải biết rõ cao tầng Nhật Bản có cảnh giác hay không.”

“Cảnh giác?”

“Phải.” Diệp Thu gật đầu, nói: “Trước đó chúng ta bắt Tam Tiêu, diệt toàn bộ tiểu đội, không biết những người Nhật Bản đó có phải hay không đã biết.”

Bạch Phi nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy, chúng ta đi hỏi Tiểu Tuyền một chút, thân phận hắn không thấp, hẳn là biết chuyện này.”

“Hảo.”

Trong phòng nhỏ hẹp, Tiểu Tuyền ngốc lăng lăng dựa tường ngồi, đối với đám người Bạch Phi đẩy cửa mà vào không hề nhận ra.

“Tiểu Tuyền?” Diệp Thu nhìn nhìn Bạch Phi cùng Diệp Cẩn, thử lên tiếng hỏi.

Có lẽ là nghe được tên của mình, nguyên bản Tiểu Tuyền đang dại ra đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía Diệp Thu trong mắt tràn đầy sợ hãi, động tác chật vật mà hướng góc tường trốn.

“Đừng giả vờ.” Diệp Thu nhăn mi, Đạo Hằng đã nói, tuy hắn dùng thủ đoạn có chút cực đoan, nhưng thân thể Tiểu Tuyền kỳ thật cũng không có chịu thương tổn lớn, hết thảy bình thường.

“Ngao!!!” Bị nhìn thấu Tiểu Tuyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, biểu tình dữ tợn mà chằm chằm nhìn Diệp Thu, thanh âm thô lệ khó nghe vô cùng: “Chuyện ta biết đều đã nói, các ngươi còn muốn làm gì?!”

Diệp Thu không dao động mà cong cong khóe miệng, ngồi xổm xuống cùng tầm mắt hắn ngang hàng: “Ta muốn biết, chuyện của Tam Tiêu.”

“Tam Tiêu?” Tiểu Tuyền nhăn mi, khó hiểu.

“Đúng vậy, Tam Tiêu.” Diệp Thu gật đầu, nói: “Cũng chính là Tĩnh nhân thân vương của các ngươi.”

“Tĩnh nhân điện hạ được phái ra đi tìm thần vật……” Giọng nói đột nhiên ngừng lại, Tiểu Tuyền không thể tin mở to hai mắt: “Hắn bị các ngươi?!”

Diệp Thu nhún vai, nhìn qua không cho là đúng nói: “Đúng vậy, bị chúng ta bắt.”

“Thì ra là thế! Thì ra là thế!” Tiểu Tuyền bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách hắn đến nay chưa về, thì ra là thế!”

” Trong cứ điểm của các ngươi, có người phát hiện hắn mất tích chưa?” Diệp Thu nhướng mày hỏi, tuy rằng phản ứng vừa rồi của Tiểu Tuyền đã cho hắn đáp án, nhưng vẫn là nên hỏi rõ ràng một chút.

Tiểu Tuyền giương mắt nhìn ba người Diệp Thu, do dự một chớp mắt, nhưng đã chịu bị người đối đãi làm hắn biết rõ, hậu quả nói dối hắn căn bản gánh vác không nổi.

Trong lòng nghĩ ngợi, Tiểu Tuyền chậm rãi mở miệng, nói ra chân tướng.

Nguyên lai, Tam Tiêu chậm chạp không về không chỉ không làm bọn họ lo lắng, ngược lại làm rất nhiều người cực kỳ hâm mộ.

Một phương diện, bọn họ tin đám người Tam Tiêu sẽ không gặp nguy hiểm, không nói tới thiên chiếu đại thần nhất định sẽ bảo hộ huyết mạch hoàng thất, chỉ là năng lực của Sơn Bổn cũng đủ bảo hộ Tam Tiêu.

Về phương diện khác, trước đó từng có loại tình huống này, khi đó mọi người ở cứ điểm còn thực nôn nóng, nhưng cuối cùng phát hiện ra cái đội trưởng kia bất quá là vì bắt phụ nữ nên chậm trễ, hắn cùng thủ hạ đem các nữ nhân nhốt cùng nhau, ở một chỗ hưởng dụng rất nhiều ngày, lúc này mới chậm trễ ngày về.

Khi trở về cứ điểm tất cả mọi người thập phần hâm mộ, lúc sau cơ hồ mỗi tiểu đội đi ra ngoài đều sẽ gặp được loại tình huống này, dần dà, người trong cứ điểm cũng liền tập mãi thành thói quen.

Nếu tiểu đội nào nhanh trở về, thậm chí sẽ bị những người khác cười nhạo.

Mà tình huống của Tam Tiêu, đối với bọn họ xem ra thật sự là hết sức bình thường.

Không có người hoài nghi an nguy của bọn họ.

“Bang bang! Tướng quân!” Bỗng nhiên tiếng đập cửa đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, ánh mắt Bạch Phi lạnh lẽo nhìn Tiểu Tuyền trên mặt đất, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Diệp Thu sắc mặt khó coi đứng lên, nắm chặt tay Diệp Cẩn.

Duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Diệp Thu, Diệp Cẩn ôm ái nhân, đi theo sau Bạch Phi ra khỏi phòng.

“Tướng quân, đại bộ đội căn cứ tới!” Trợ lý thập phần kích động, “Cam thiếu tướng ở bên ngoài!”

Bạch Phi trong mắt cũng xẹt qua một tia ý cười, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, nói: “Diệp Cẩn Diệp Thu, đi! Ta giới thiệu bằng hữu cho các ngươi làm quen!”

Diệp Thu Diệp Cẩn liếc nhau, đuổi kịp Bạch Phi.

Bằng hữu?

Là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Truyện Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế Chương 30

Tác giả: Hoan Hỉ Mạt Thế Văn

Chương 30: Điềm báo của mạt thế

Đa Dư từ không gian ra ngoài, cảm thấy một sự khó chịu khó mà diễn tả thành lời, ép xuống một nỗi hận mạc danh.

Cô nhìn lên thiên không là một mảnh mờ mịt mông lung, tựa như bị một tầng sa mỏng che phủ, lòng thắt một cái, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tay.

Đây là thành quả lớn nhất mà trước đó cô mua được, không cần năng lượng điện, chỉ cần mỗi ngày lắc hai cái thì đồng hồ sẽ không bao giờ ngừng chạy, phía trên còn có ngày tháng năm.

Quan trọng nhất là cô có hai chiếc, một to một nhỏ, đây là phiên bản giới hạn dành cho tình nhân.

6:20 tối ngày 11 tháng 6 năm 2025.

Khóe miệng người nào đó mãnh liệt giật giật hai cái, hay lắm, cô bất giác ngủ đến một ngày hai đêm rồi.

Thật ra Đa Dư không muốn ngủ lâu như vậy, nhưng trong quá trình chìm đắm trong đó bất tri bất giác thời gian đã trôi đi.

Trước khi trùng sinh, mạt thể xảy ra vào lúc 7:00 ngày 11 tháng 6 năm 2025, cũng có nghĩa là từ giờ đến lúc mạt thế xảy ra chỉ còn bốn mươi phút.

Sáu giờ hơn, đại đa số người sẽ chạy loạn khắp nơi.

Đa Dư nhìn nơi mình sinh sống hơn hai mươi năm qua một lần cuối, rồi xuất phát đi ra ngoại thành.

Rất đông người đi trên đường, có những người vội vội vàng vàng đi làm, có những học sinh vừa chạy vừa tranh thủ ăn, còn có rất nhiều người trông bơ phờ mất tinh thần, nhìn qua có cảm giác thiếu đi chút sức sống.

Xe của Đa Dư mở cửa sổ, ngay vào lúc cô đang dừng xe chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến, không có chút dấu hiệu phanh gấp đâm thẳng về phía xe cô.

Cô liền dừng đạp phanh xe, chuyển sang đạp số gia tăng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụi cỏ ven đường bên phải.

Chiếc xe con màu đen suýt soát sượt qua xe của cô, đâm vào một chiếc xe chở hàng màu trắng.

‘Rầm’ một tiếng.

Đã mười phút trôi qua, cảnh sát giao thông thường ngày sẽ xuất hiện đầu tiên lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Đa Dư chật vật lái xe thoát khỏi bụi cỏ, vừa thấy đèn chuyển xanh thì không chút chần chờ, tăng tốc chạy khỏi hiện trường xe đâm, hướng về phía ngoại thành.

Cô vừa nhìn qua gương chiếu hậu thì đã thấy, tròng mắt đen trong mắt ông chú lái xe con màu đen đã ít đi rất nhiều.

Cuộc đụng xe lúc này dường như là khai mạc của mạt thế, những vụ tai nạn xe liên tiếp xảy ra, những tiếng tranh cãi không ngừng truyền đến.

Cách mạt thế nổ ra còn hai mươi phút, cô thường phải mất thêm mười lăm phút nữa để ra được ngoại thành.

Lần này trở về không chỉ phải tránh xe cộ trên đường, mà còn phải tránh những dòng người trên đường, căn bản là không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ gì.

Mười lăm phút đã qua đi, cô mới chỉ đi được một đoạn đường thường chỉ mất có năm phút.

Mắt nhìn chỉ còn lại năm phút, xe của Đa Dư dừng lại trước ngã tư đường.

Ở đây có hai người cảnh sát, cô nhìn một người trong đó tinh thần có vẻ đang không được tốt, liền bị một chiếc xe từ phía sau cán nát không thương tiếc, người cảnh sát còn lại muốn qua đó thì bị chiếc xe khác ngẫu nhiên cản trở.

Giao thông ở đây hoàn toàn bị đình trệ, có rất nhiều người ngồi trong xe hướng ra ngoài mắng chửi, cũng có nhiều người để xe nổ máy mà người lại không đi ra.

Đa Dư lái xe chạy lên đường dành cho người đi bộ, ngã tư đường xe quá đông, người đi bộ lại tương đối ít.

Trước mặt có một cặp đôi, tinh thần người nam đã hoàn toàn đờ đẫn, động tác máy móc đi về phía trước, người nữ thì không ngừng lắc cánh tay người con trai, vẻ mặt bi thương cầu xin.

“Giai Minh, em xin lỗi, anh đừng giận mà, em biết anh vừa mới tỉnh lại, bắt anh ra ngoài là em không đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn cùng anh đi dạo thôi.

Anh nói chuyện với em đi có được không, không phải là anh thương em nhất sao? Em…”

Xe của Đa Dư vượt qua hai người, lời nói của cô gái vĩnh viễn sẽ không thể được nghe thấy.

Đa Dư chỉ có thể đồng tình với cô gái kia, chàng trai kia rõ ràng là sắp biến dị rồi.

Thực ra cô có thể nhắc nhở cô gái đó để cho cô ấy bỏ đi, để cho cô ấy cẩn thận hơn, nhưng ai sẽ tin lời cô chứ, không bị mắng là đồ điên mới lạ.

Kiếp trước cô đã từng trải qua sự việc giống như vậy, đổi lại là ai thì cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Tác Giả: Đoạn Tội Hoa (断罪花)

Thể Loại: Hiện đại, mạt thế, trọng sinh, tang thi, dị năng, tình độc hữu chung, manh văn, ấm áp, công sủng thụ, huynh đệ niên thượng, chủ thụ, xuẩn manh nhu thuận tạc mao (?) thụ x băng sơn cường thế trung khuyển công, có H, 1×1, HE

CP: Dịch Hạo Thiên x Dịch An Thần (Lâm Tử Hiên)

Tình Trạng Bản Gốc: Hoàn (77 chương chính văn + 13 phiên ngoại)

Tình Trạng Edit: Hoàn ∩(︶▽︶)∩

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Beta:

Tiểu công: Dịch Hạo Thiên, tiểu thụ: Dịch An Thần.

Vào mạt thế, tiểu thụ hại tiểu công bị tang thi quào trầy, trong lúc tiểu công hôn mê, tiểu thụ đi ra ngoài giúp tiểu công tìm nước uống, kết quả bị người hãm hại rơi vào bầy tang thi dẫn tới tử vong. Tiểu công chống đỡ vượt qua được bệnh độc của tang thi, thức tỉnh dị năng lôi hệ và băng hệ, tiểu công đã thích tiểu thụ từ rất lâu, sau khi tỉnh lại mang theo đồng bạn của mình cùng nhau đi tìm tiểu thụ, nhưng cuối cùng chỉ tìm được xác của tiểu thụ.

Sau đó tiểu thụ trọng sinh vào một người xa lạ, tên là Lâm Tử Hiên, đồng thời có được một cái không gian. Thời điểm là hai tuần sau đó, cậu trở về nơi mình đã chết trước đây, tìm được cái đồng hồ quả quýt có mật mã mà mỗi người trong gia đình bọn họ đều có. Lúc này bị tiểu công phát hiện ra, ở nơi mà tiểu thụ chết tiểu công đã mang đi hết tất cả những thứ thuộc về tiểu thụ, chính là không tìm được cái đồng hồ kia, mà tiểu thụ thoáng cái lại tìm được đồng hồ quả quýt, cho nên tiểu công hoài nghi tiểu thụ, liền xách lấy cậu trở về đội ngũ của mình. Tiểu thụ không nói cho tiểu công biết thân phận của mình, bởi vì cậu biết cho dù có nói ra thì tiểu công cũng sẽ không tin tưởng. Sau đó trải qua một lần lại một lần tiếp xúc, tiểu công phát hiện được điểm đáng ngờ, tìm ra sơ hở, liền lợi dụng cái đồng hồ có mật mã kia, cuối cùng cũng xác định được cái tên Lâm Tử Hiên này chính là người nhị đệ đã chết của mình kia. Sau đó chính là một loạt các loại sủng nịch ~(≧▽≦)/~ bộp bộp bộp (giải thích cho bạn nào chưa hiểu cái tiếng này, đại khái thì em nó chính là tiếng vỗ tay ấy)

Còn có, trước khi tiểu thụ chết không biết tiểu công thích mình, cho đến sau khi trọng sinh mới biết được.

Mạt thế trọng sinh văn, thể loại tiểu công vì cứu tra thụ mà chết, tiểu thụ hối hận trọng sinh các loại trung khuyển thụ vẫn là manh điểm của ta. Tuy rằng truyện này không giống nhiều lắm, nhưng cũng là một bộ cực ấm áp sủng nịch văn.

Tiểu thụ trọng sinh vào cơ thể của Lâm Tử Hiên, đồng thời, Lâm Tử Hiện là một người sống đời sống thực vật, thế nhưng vào mạt thế sau một tháng liền tự mình thức tỉnh, sau đó sinh tồn được 10 năm trong mạt thế, sau khi chết vừa vặn trọng sinh quay về trên người mình. Nói cách khác, kỳ thực thời điểm tiểu thụ trọng sinh, trong thân thể Lâm Tử Hiên phải có hai cái linh hồn, một là tiểu thụ, một là Lâm Tử Hiên của 10 năm sau, nhưng là bởi vì có chút nguyên nhân, tiểu thụ chiếm lấy thân thể, liền nhận được ký ức 10 năm sau của mạt thế.

Người hại chết tiểu thụ, tiểu thụ cũng nhất nhất báo thù, gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ bị tang thi ăn, đừng cảm thấy tiểu thụ độc ác a, kỳ thực tiểu thụ vẫn còn khả ái chán.

Rất lâu về trước Dịch gia là một gia tộc tu tiên, tiểu thụ trọng sinh vào người của Lâm Tử Hiên, là bởi vì trên người Lâm Tử Hiên có đeo một sợi dây chuyền mà ông của tiểu thụ đưa cho. Với cả tiểu thụ và tiểu công đều có một cái không gian, thế nhưng về sau thì không gian của hai người dung hợp lại với nhau, lấy của tiểu công là gốc, tiểu thụ không có không gian.

Có một cái giả thiết tương đối nhàm chán, chính là Dịch gia còn có một cái chìa khóa, vốn có thể mở ra được một cái siêu thần khí, bất quá nếu như mở ra siêu thần khí thì sẽ phá hỏng sự cân bằng của thế giới, bởi vậy siêu thần khí có xuất hiện nhưng chỉ có thể giữ lại ở trong thân thể của tiểu công, dường như một chút tác dụng cũng hổng có!

Tóm gọn lại, những bạn thích mạt thế sủng nịch văn, yên tâm dũng cảm rơi vào đi!!! Cùng lắm thì chỉ coi quyển thứ nhất là được!

Kỳ thực thì do ta mới ngốn xong bộ “Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích”, bộ này rất hay, tình tiết diễn biến cực logic, lúc đầu có những tình tiết ẩn thì tới sau được giải đáp trọn vẹn hết, lời văn hài hước mà nhân vật thì cũng đáng yêu lắm, nói chung là một bộ đam mỹ đáng đọc, ai chưa đọc thì nhào vô bộ này đú với ta luôn đi. À dẫn nhiều vậy là để nói tới vụ ta đang cực kỳ bấn thể loại mạt thế trọng sinh, mà mấy bộ mạt thế được edit hoàn thì đếm trên đầu ngón tay thôi (ta rất sợ phải lọt hố mấy bộ chưa hoàn nha, đọc mà ấm ức lấm cơ ). Thế là ta mới đú đỡn đi kiếm QT mấy bộ mạt thế đọc thì dính ngay em này, cực hợp với sở thích của ta, đan xen giữa mạt thế và huynh đệ văn

Trong bộ này thì ta thấy em thụ cũng chả có tạc mao bao nhiêu đâu, chả hiểu sao tác giả lại gắn mác vậy nữa. Đời trước em không nhận ra được sự cưng chiều của anh, chỉ coi cái chuyện anh cưng em là đương nhiên nên không biết quý trọng, hết lần này tới lần khác đẩy anh vào chỗ nguy hiểm chỉ vì những người bạn không xứng đáng của em. Đến khi anh bị thương hấp hối thì em ngộ ra, nhưng lúc này lại bị người hãm hại mà rơi vào vòng vây tang thi, thế là em toi mạng. Khi trọng sinh em đã ngoan hơn nhiều rồi, mặc dù lúc đầu là muốn thành đàn em của anh nên phải nịnh chút xíu, nhưng mà ta thấy về sau em cũng nghe lời lắm cơ, còn ngốc ngốc nữa, nên dễ thương lắm

Còn anh công, ừm thì lúc đầu cũng ra dáng chuẩn công lắm, cái gì mà băng sơn lạnh lùng người sống chớ gần, khi em chết thì như muốn phá hủy cả thế giới, tới nỗi mấy thằng bạn với cả người em thứ ba của anh còn sợ quéo nữa cơ mà. Thế mà cái hình tượng chả duy trì được bao lâu đâu, tới khi biết em yêu mình sống lại thì hình tượng của anh đâu rồi hả hả hả, cái gì mà luyến đồng (nhờ em tu luyện pháp thuật của gia tộc để lại nên lúc sau cơ thể em sẽ được tái tạo lại, là một Dịch An Thần hàng thật từ trong ra ngoài luôn ấy, nhưng do năng lực chưa đủ nên chỉ có thể dừng lại ở mức 3 tuổi rồi trải qua khoảng 2 tháng thì khôi phục về tuổi thật của em, vậy mà người anh, người chồng yêu vấu của em chỉ cần đụng vào em lúc em còn ở tuổi vị thành niên liền động dục), cái gì mà tinh trùng thượng não (thời điểm nào chỗ nào cũng muốn xxx, từ lúc em nhỏ tới lúc em lớn lên trong đầu anh ngoài cưng em ra là toàn xxx), cái gì mà trung khuyển chân chó thê nô, anh không thiếu một thứ. Tác giả hãy trả lại cho em con người băng sơn công ngầu lòi trước đây đi

PS: Do tác giả hay sử dụng mấy từ đồng âm nên thỉnh thoảng trong truyện sẽ xuất hiện vài chữ đồng âm nhưng lại sai chính tả, không phải là tại tớ edit sai chính tả đâu nhá

Cập nhật thông tin chi tiết về Du Nhiên Mạt Thế Audio trên website Gdcn.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!