Bạn đang xem bài viết Severus Snape: Ai Trong Harry Potter Là Ai? được cập nhật mới nhất tháng 10 năm 2023 trên website Gdcn.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
NộI Dung:
Severus Snape là một trong những nhân vật hấp dẫn nhất trong truyện Harry Potter. Rowling đã đánh lừa tất cả chúng ta, khiến chúng ta tin rằng Snape là một nhân vật phản diện thực sự và tất cả những gì ông ta muốn là để Harry phải chịu đựng. Tuy nhiên, cô đã chuẩn bị một bí mật rất lớn có thể thay đổi mọi thứ. Alan Rickman, nam diễn viên đã làm cho nhân vật trở nên sống động, là người duy nhất có đặc ân được biết sự thật về giáo sư Độc dược.
Tất cả chúng tôi đều rơi nước mắt khi phát hiện ra rằng, sau ngần ấy thời gian, Snape vẫn yêu Lily, mẹ của Harry và thực tế, mọi thứ anh ấy đã làm là để đảm bảo an toàn cho chàng trai trẻ. Đó là phần của câu chuyện, nơi chúng ta cuối cùng đã hiểu tất cả những gì Snape đã làm, và nơi chúng ta nhận ra tại sao cụ Dumbledore đã bảo vệ cụ nhiều như vậy, đã trở thành một trong những điều được người hâm mộ của câu chuyện tán thưởng nhiều nhất.
Snape đã tạo ra một vị trí cho riêng mình trong số những nhân vật được nhớ đến và yêu thích nhất trong câu chuyện. Nhưng những lời nói đó và khung cảnh xúc động đó lại ẩn chứa một điều gì đó khác, một điều gì đó sâu sắc hơn nhiều mà Rowling đã cho chúng ta thấy trong suốt bảy cuốn sách của bà. Một số nhân vật có phải là anh hùng thực sự không? Có điều gì gọi là thiện lương thuần túy không?
Snape hoạt động hơi giống với phản đề của Dumbledore. Trong một thời gian dài, chúng tôi nghĩ rằng, không nghi ngờ gì nữa, cụ Dumbledore là người tốt và Snape là kẻ xấu. Tuy nhiên, vai trò thiện và ác dường như mờ dần theo thời gian. Do đó, chúng tôi phải đối mặt với câu hỏi: Ai có thật không là ai trong Harry Potter?
Quá khứ đen tối của Severus SnapeTừ Đá của nhà triết học, chúng ta nhận ra rằng cụ Dumbledore không bao giờ nghi ngờ sự tin tưởng và lòng trung thành của mình; anh ấy tin tưởng sâu sắc vào sự ăn năn và cơ hội thứ hai. Trong khi đó, những nhân vật khác, như Harry, cố gắng vạch mặt anh ta. Kế hoạch của Harry hầu như luôn thất bại và Snape lần nào cũng xuất hiện trên đầu.
Với tư cách là độc giả hoặc người xem, chúng tôi ngạc nhiên rằng không ai ngoài Harry và bạn bè của cậu ấy biết về tội ác của Snape. Vì lý do này, sẽ là một bất ngờ lớn hơn nhiều khi chúng tôi phát hiện ra sự thật. Chúng tôi được cung cấp từng chút một với thông tin về quá khứ của anh ấy. Chúng ta biết rằng Snape có dấu hiệu đen tối, một dấu hiệu cho thấy anh ấy đã từng là một Tử thần Thực tử. Bởi vì điều này, khá tự nhiên, chúng tôi xác định anh ta là một nhân vật phản diện.
Nhờ Lupin, chúng tôi hiểu rõ hơn về quá khứ của anh ấy, phát hiện ra rằng mối quan hệ tồi tệ với Marauders bắt nguồn từ thời gian anh ấy ở trường Hogwarts. Thông qua các lớp học Huyền bí và Chân chính mà Severus cung cấp cho Harry, chúng ta nhận thấy một số khía cạnh của mối quan hệ tồi tệ này. Ví dụ: chúng ta thấy một thanh niên Severus Snape bị James Potter, cha của Harry, bắt nạt.
Những người tốt là ai?Rowling một phần làm sáng tỏ chủ nghĩa anh hùng của cha Harry. Chúng ta không nghi ngờ rằng James là một người đàn ông tốt, nhưng đúng là trong thời niên thiếu, việc chế nhạo Snape của anh ấy cho thấy một mặt khó chịu và tàn nhẫn trong nhân vật của anh ấy. Chúng ta thấy James là người lãnh đạo nhóm của anh ấy, một kẻ pha trò nổi tiếng luôn tìm kiếm rắc rối. Bằng cách nào đó, Rowling đang nói với chúng ta rằng ngay cả những người đẹp nhất cũng có khả năng thực hiện những hành vi đáng trách.
Ngược lại, mối quan hệ của anh với Lily Potter lại khá khác biệt. Họ gặp nhau khi còn nhỏ và trở thành những người bạn tuyệt vời. Snape đã biết về thế giới phép thuật, và theo một cách nào đó, là nhân vật quan trọng trong thời thơ ấu của Lily.
Cha mẹ của Lily là Muggles (người không có phép thuật) và khi mọi người phát hiện ra cô là một phù thủy, thì cả một thế giới với những cái tên kỳ lạ mở ra trước mắt cô. Mối quan hệ này sẽ là chìa khóa để khám phá thêm về Snape khi trưởng thành trong truyện Harry Potter.
Severus Snape trong Harry PotterSnape mà chúng ta biết trong câu chuyện thể hiện mình là một người đàn ông đen tối, lạnh lùng và thất vọng về mặt chuyên môn, và có lẽ cũng là về mặt cá nhân. Snape là người lớn, kiêu ngạo và thiếu sự đồng cảm. Anh ta dường như có phần ưu ái các học sinh của nhà Slytherin, mà anh ta là người đứng đầu.
Anh ta trừng phạt nghiêm khắc những kẻ “biết điều” như Hermione và những người mà anh ta coi là ngu ngốc hoặc không thông minh. Nhưng anh ta để dành phần lớn nọc độc của mình cho Harry, người mà anh ta trừng phạt đặc biệt nghiêm khắc. Snape trút bỏ tất cả sự thất vọng trong quá khứ lên Harry, người mà anh ta coi như một hình ảnh phản chiếu của cha mình và do đó, là kẻ thù và đối thủ.
Tất cả các hành động của anh ta khiến chúng ta tin rằng anh ta đứng về phía Voldemort và Tử thần Thực tử. Sự nghi ngờ của chúng tôi được xác nhận khi chúng tôi phát hiện ra rằng Severus Snape thực sự là một trong số họ, và ông ta thậm chí đã sát hại người luôn tin tưởng mình: Albus Dumbledore. Tuy nhiên, đằng sau tất cả bóng tối này, là một người đàn ông đang phải chịu đựng và là nạn nhân của quá khứ của chính anh ta.
Bản chất képBản chất kép của Snape đã hiện diện trong suốt câu chuyện. Anh ta dường như đã làm điều gì đó sai trái, nhưng cuối cùng, hóa ra anh ta đang hành động vì lợi ích tốt nhất của Harry. Điều này được lặp đi lặp lại cho đến khi ông qua đời.
Sự thù hận dường như phi lý này ẩn chứa một sự phức tạp lớn hơn chúng ta có thể tưởng tượng, biến Severus Snape thành một nhân vật có quá trình tiến hóa là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong toàn bộ câu chuyện. Rowling đã khéo léo xây dựng một nhân vật mà tất cả chúng ta lớn lên đều ghét, và một người mà cuối cùng chúng ta sẽ yêu.
Rowling xoay quanh những câu hỏi trong đầu chúng ta. Snape có phải là một người phàm ăn năn không? Anh ta là gián điệp cho Dumbledore hay cho Voldemort? Anh ta thuộc phe nào? Điều này cho thấy rằng, đôi khi, các giác quan của chúng ta đánh lừa chúng ta. Những gì chúng ta nhìn thấy ở người khác hoặc hình ảnh mà họ chiếu có thể không phải là sự phản ánh trung thực những gì họ thực sự như thế nào.
Severus Snape: anh hùngCâu chuyện Harry Potter phát triển trong sự hài hòa hoàn hảo với nhân vật chính của nó. Khi chúng tôi đọc Đá của nhà triết học, chúng tôi tìm thấy một cuốn sách dành cho trẻ em, nơi mà cái ác và cái thiện dường như là hai thái cực. Tuy nhiên, khi chúng ta tiến bộ, Harry lớn lên và đồng thời, độ phức tạp của những cuốn sách cũng tăng lên. Những gì tưởng như là câu chuyện của trẻ em giờ đã trở thành một câu chuyện u ám và đầy sắc thái.
Trong Bảo bối tử thần, cuốn sách cuối cùng trong saga, chúng tôi nhận ra rằng không còn bất kỳ người nào mà chúng tôi có thể phân loại là tốt hay xấu. Những gì chúng ta thấy là những nhân vật có hành động đến từ quá khứ khó khăn của họ.
Voldemort có thể không phải là phù thủy hắc ám mà chúng ta vẫn tưởng như chúng ta thấy về thời thơ ấu hạnh phúc hơn một chút của mình. Và, theo cùng một cách, chúng tôi hiểu rằng “cụ Dumbledore già tốt” không hoàn toàn tốt như chúng tôi nghĩ.
Đối với Snape, chúng ta thấy rằng, đằng sau vẻ ngoài đen tối của anh ta, là một trái tim bị tàn phá, một người đàn ông đau khổ, nhưng vẫn yêu. Tiết lộ trong bút tích là một trong những phần quan trọng nhất của câu chuyện, thời điểm mà Harry và người đọc đạt đến độ chín.
Chuẩn bị cho cái chếtCụ Dumbledore đã chuẩn bị cho Harry cái chết dưới tay của Voldemort suốt thời gian qua, trong khi thầy Snape luôn đề phòng nguy cơ tính mạng của chính mình. Liệu điều này có khiến Dumbledore trở thành kẻ xấu và Snape trở thành anh hùng? Sự thật không bao giờ đơn giản như thế này; thế giới không chỉ bao gồm người tốt và người xấu – có những sắc thái ở giữa.
Câu chuyện của Snape khiến chúng ta xúc động sâu sắc; anh ta là người phàm ăn năn, người hy sinh mạng sống của mình cho con trai của người anh ta yêu. Harry đặt tên con trai mình theo tên của cả hai giám đốc Hogwarts: Albus Severus. Bằng cách này, anh ấy cho chúng ta thấy sự tha thứ của anh ấy, sự chấp nhận lỗi lầm của họ và tình yêu của anh ấy dành cho cả hai. Bởi vì, cuối cùng, tất cả chúng ta đều mắc sai lầm, chúng ta đều có thể hành động sai trong những tình huống nhất định.
Không nghi ngờ gì nữa, Alan Rickman đã trở nên tuyệt vời trong vai Severus Snape và là người bảo vệ hoàn hảo cho bí mật của Rowling. Thật không may, ông ấy đã rời bỏ chúng ta quá sớm mà không thể giữ lời hứa là vẫn đọc Harry Potter ở tuổi 80.
Nhờ anh ấy, chúng tôi đã có thể thưởng thức Snape trên màn ảnh rộng; trí nhớ của anh ấy và cách giải thích hoàn hảo của anh ấy về Snape sẽ sống mãi trong trái tim của những người theo dõi câu chuyện. Vì tất cả những lý do này và hơn thế nữa, chúng ta có thể nói rằng Severus Snape là một trong những nhân vật hoàn chỉnh và hấp dẫn nhất trong vũ trụ Harry Potter.
Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Rót cho Ron và Harry thêm một ly trà. Ra hiệu cho bọn chúng uống một chút để làm nguội bớt câu chuyện.
– Uống chút hạ hỏa đi. Bác Hagrid, có thể cho cháu xin thêm chút nước được không. Trà thật sự rất ngon, cháu lỡ uống gần hết phần của mọi người rồi.
Lão Hagrid gật đầu quay đi. Ông thực sự có phần bối rối, não của ông có chút không phản ứng kịp với những gì Thomas nói. Đứa bạn này của Harry thật đáng sợ, những gì nó biểu hiện vừa rồi làm ông nhớ đến một người, một người đã từng là bạn học và hiện giờ là tử thù.
– Cảm ơn Thomas. Mình đúng là đã quá xúc động.
– Không sao cả Harry. Cậu đã làm rất tốt rồi. Dù sao thì cậu chưa từng biết cha mẹ cậu là người thế nào,cậu chỉ biết họ qua một số lời kể, thế lên trong lòng cậu thì họ luôn hoàn hảo. Cậu phản ứng lại khi có người đập vỡ hình tượng của họ là điều hợp tình hợp lý. Khi mình nói suy luận của mình, mình thực sự đã chuẩn bị tinh thần né đòn để khỏi bị cậu táng cho vài phát rồi.
Thomas nhún vai không sao cả. Thử xem ai mà nói xấu bố mẹ của nó coi. Đảm bảo nó sẽ tặng ngay cho họ vài phát ác chú hoàn toàn miễn phí.
Ron cũng nhảy ra tham gia vào câu chuyện. Suy luận của Thomas thực sự quá sắc bén rồi, cảm giác như viết thành tiểu thuyết cũng có thị trường á.
– Nếu như cậu nói thì có vẻ như bố của Harry gây sự với giáo sư Snape. Sau đó cả hai xung đột. Cuối cùng bố của Harry chiến thắng và khiến thầy ấy nhục nhã. Điều đó khiến thầy ấy thù hận đến giờ. Khi gặp mặt Harry, thầy ấy trút sự thù hận của mình lên cậu ấy. Đúng không?
Thomas có chút lé mắt. Thằng cha này có năng khiếu viết chuyện đó chứ. Suy diễn tốt thế cơ mà.
– Có lẽ không kém bao nhiêu đâu. Dù sao thì thái độ của thầy Snape cũng nói lên khá nhiều điều.
– Không thể nào! Giáo sư Snape không bao giờ căm thù Harry. Mấy đứa đừng nói lung tung.
Giọng của lão Hagrid vang lên. Ông mang ấm nước đun sôi mang lên và rót vào ấm trà.
– Tại sao lại không? Chiều nay trên lớp tất cả mọi người đều biết mà. Thầy ấy cố ý hạ nhục cháu bác Hagrid. Hay là bác biết cái gì?
Lão Hagrid có vẻ lúng túng. Đối với một người thật thà như ông nói dối đúng là cực hình.
– Không có! Ta chẳng biết gì cả! Có điều ta chắc chắn giáo sư Snape sẽ không bao giờ thù ghét con Harry ạ. Con là … học sinh của thầy ấy mà.
Thomas nhận ra sự lúng túng của lão Hagrid. Dù sao thì kết thúc truyện này cũng tốt.
– Được rồi, Harry. Dù sao nguyên nhân chúng ta đã có suy đoán. Còn lại thì việc tìm bằng chứng cũng đơn giản. Chỉ cần biết là sau này cậu cần cẩn thận hơn trong giờ ma dược là được. Cứ nghĩ thử coi, nếu như khi giáo sư Snape cố gắng làm khó cậu mà cậu trả lời được hầu hết. Chậc chậc… chỉ tượng thôi cũng có thể đoán được nội tâm ổng có bao nhiêu khó chịu. Dù sao thì chắc chắn ổng sẽ không chấm điểm môn học một cách bất công.
– Làm sao mà cậu chắc chắn điều đó? – Ron là người đặt câu hỏi. – Mà vừa rồi cậu ở lại gặp giáo sư Snape có việc gì đó. Mình khó mà tưởng tượng được có học sinh nào ở nhà Gryffindor lại dám chủ động gặp riêng thầy ấy.
– Hỏi về bài học vừa rồi mà thôi. Đấy cũng là lý do mình dám chắc là thầy ấy sẽ công bằng khi chấm điểm.
– Hỏi về bài học? Mình nhớ cậu pha chế ma dược không có chút vấn đề nào cơ mà?
– Nhưng không được điểm tuyệt đối dù mình đã làm không sai tí tẹo nào so với trong sách.
– Đó. Thế mà cậu còn bảo là thầy Snape không bất công.
– Không hề. Là do ma dược của mình không đủ tốt.
Lần này Harry cũng khó hiểu. Thomas làm không đủ tốt thì bọn nó là kiểu gì. Thầy Snape còn yêu cầu cao đến đâu.
– Uhm. Trong sách đưa ra công thức tiêu chuẩn. Có điều nó không phải tối ưu nhất. Mấy công thức tối ưu nhất là bí quyết riêng của các ma dược đại sư. Nó là cách để họ kiếm tiền nhờ bán các sản phẩm có chất lượng vượt trội.
– Khoan đã, ý cậu là thầy ấy cho rằng học sinh cần phải đạt được trình độ của một đại sư. Điều đó thật điên rồ.
– Nhưng chính xác là thuốc của mình không được hoàn hảo. Hơn nữa nếu nhìn theo cách khác, đây là cách để thầy ấy nhắc nhở học sinh rằng bản thân ma dược còn nhiều không gian tiến bộ. Việc này tránh cho học sinh tự mãn. Có điều phương pháp không được thân thiện cho lắm.
– Nhưng đó là ý nghĩ của riêng cậu thôi.
– Không! Thầy Snape thực sự đã cho mình phương pháp để giải quyết. Nếu làm theo phương pháp mà thầy đưa ra, chất lượng của ma dược sẽ cao hơn bình thường 1,2 đến 1,3 lần. Chênh lệch tương đối đáng sợ so với sản phẩm ban đầu.
– Thật điên rồ. Thầy ấy thật sự cho cậu biết.
Không trách Ron bất ngờ. Trong ấn tượng mà giáo sư Snape (Gs.Snape) để lại, chẳng có gì cho thấy thầy là một người rộng rãi cả.
– Uh. Nhưng mình không có ý định nói cho người khác. Đây là bí mật riêng của thầy ấy. Gs.Snape dạy cho mình trên cương vị của một giáo viên. Thầy ấy đã làm hết mức của một giáo viên, không có lý do gì khiến mình đưa bí mât đó tiết lộ ra ngoài cả.
Ron cùng Harry ra vẻ gật gù. Hai đứa có thể hiểu được lý do của Thomas. Hơn nữa những gì Thomas nói cũng đã đổi mới ấn tượng của hai đứa về Gs.Snape. Chí ít thì ông ấy là một giáo sư đủ tư cách.
Tuy nhiên
Harry lại có chút bận tâm cho Thomas, theo như cách đánh giá của thầy Snape thì bạn của nó chẳng phải sẽ rất vất vả để đạt điểm tuyệt đối hay sao.
– Thế thì từ nay cậu sẽ phải vất vả rồi Thomas. Để tìm ra công thức tối ưu chắc chắng là không dễ dàng gì.
– Không có đâu. Tại sao mình phải đi tìm công thức tối ưu cơ chứ. Làm đạt chỉ tiêu là được rồi.
– Đạt chỉ tiêu là được? Cái này có vẻ không giống tính của cậu cho lắm.
Harry bó tay rồi. Nó không hiểu được Thomas tính làm gì. Khi nãy trong phòng học rõ ràng nó rất tập trung, hơn nữa câu chuyện của nó rất hay dính dáng đến ma dược. Điều này khiến cho Harry bất ngờ khi Thomas nói bản thân nó không quan tâm đến điểm số hay hoàn thiện kỹ năng ma dược.
– Không có gì thắc mắc cả. Mình đâu có ý định trở thành ma dược đại sư, chú trọng quá đáng vào đó làm gì. Mình chỉ cần biết cách pha chế một số thứ cơ bản, hơn nữa ghi nhớ tên, phân biệt cũng như công dụng của các loại ma dược là ok rồi.
– Thế cậu tính thế nào? Mình thấy cậu hoàn toàn có thể học tốt tất cả các môn. Dù sao cậu cũng rất thông minh. – Ron có chút lầu bầu. Nó luôn có chút tự ti về khoản đầu óc. Nó cho rằng bản thân không được thông minh so với các anh trai của nó.
– Mình cũng chỉ là con người. Có lẽ có phần thông minh. Nhưng không thể biết tất cả mọi thứ. Nếu quá lan man, cuối cùng mình sẽ chả thể đạt được thành tựu gì hết. Đơn cử như Gs.Dumbledore, thầy ấy là pháp sư vĩ đại nhất hiện tại. Nhưng đảm bảo với các cậu là trình độ ma dược của thầy ấy còn lâu mới bằng thầy Snape. Còn như bác Hagrid, tuy bác ấy có thể hơi vụng về nhưng có thể chắc chắn một điều; ở độ tuổi của bác ấy không có mấy người có thể am hiểu về các động thần bí như vậy đâu.
Quan điểm của Thomas cho 2 đứa rất nhiều dẫn dắt. Bọn nó thấy có chút quá tải với chương trình học. Tuy vẫn có thể theo kịp những gì được dạy nhưng có phần cố sức.
– Chọn lấy mấy môn các cậu yêu thích, tốt nhất là chúng có liên hệ với nhau như vậy sẽ dễ học hơn. Còn những môn còn lại thì cậu chỉ cần đạt chỉ tiêu là được. Mình tập chung vào ma chú, khóa biến hình là chủ đạo; thứ yếu là ma dược học. Còn lại những môn khác thì chỉ đủ để qua bài kiểm tra thôi.
– Cũng đúng. Giờ sử mình toàn thấy cậu đọc sách khác. – Ron nhả rãnh.
Thomas nhún vai chả đáng kể. Theo quan điểm của nó, thực lực là số 1. Còn những thứ khác chỉ là phụ họa giúp cho bản thân trở lên lớn mạnh hơn mà thôi. Trong thế giới phù thủy, sức mạnh là tất cả, dù thiện hay ác, tốt hay xấu, nếu không đủ mạnh thì chỉ là nói xuông.
Câu chuyện chuyển sang mấy thứ lặt vặt khác, Ron và Hagrid đang nói chuyện về anh trai Charlie của cậu đang làm nghiên cứu rồng. Thomas cũng có chút hứng thú góp vui vào câu chuyện, nó rất hứng thú về mấy con rồng, nếu như có thể đặt chúng lên bàn thí nghiệm thì càng tốt. Harry lượm một mẩu giấy lót dưới ấm trà trên bàn. Mẩu báo ấy được cắt ra từ tờ nhật báo tiên tri.
TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS
Những cuộc điều tra tiếp theo về vụ đột nhập nhà băng Gringotts vào ngày 31 tháng 7 cho thấy có chứng cớ đáng tin cậy là bọn phù thủy hắc ám đã nhúng tay vào.
Các yêu tinh ở Gringotts khẳng định rằng không bị mất gì hết. Căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày.
“Chúng tôi sẽ không cho các vị biết những gì đã có trong đó, vì vậy xin đừng chõ mũi vào công việc ở đây.” – Một phát ngôn viên yêu tinh đã nói vào chiều nay.
Harry nhớ lại lúc trên tàu lửa, Ron có nói ai đó toan cướp nhà băng Gringotts, nhưng không nói vào ngày nào.
– Bác Hagrid! Vụ cướp nhà băng Gringotts xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của con. Dám nó xảy ra vào đúng lúc chúng ta ở đó lắm!
Lần này không nghi ngờ gì nữa, lão Hagrid né tránh ánh mắt của Harry. Lão làu bàu và mời nó một cái bánh đá khác. Harry đọc lại mẩu tin: căn hầm bị lục lọi thực ra đã được dọn trống trước đó, cùng ngày. Thế thì chính lão Hagrid đã dọn trống căn hầm bảy trăm mười ba vào ngày hôm đó, nếu gọi hành động lấy cái gói nhỏ bụi bặm ấy là dọn trống. Có phải cái gói đó chính là cái mà bọn cướp muốn tìm?
Khi Thomas, Harry và Ron trở về toà lâu đài để ăn tối, trong túi chúng đầy nhóc những cái bánh đá mà lão Hagrid đã tặng, và vì lịch sự nên chúng không dám từ chối.
Harry nghĩ không bài học nào khiến nó suy nghĩ nhiều bằng buổi uống trà với lão Hagrid. Có phải lão Hagrid đã đến nhận cái gói đúng lúc? Bây giờ cái gói đó ở đâu? Rồi cả những suy đoán của Thomas về quan hệ giữa cha của nó và Gs.Snape. Phải chăng lão Hagrid biết tất cả những điều đó nhưng có lí do gì khiến ông không cho Harry biết.
Khi Stalin Đối Mặt Hitler: Ai Hơn Ai? (P1)
Cho tới trước năm 40 tuổi, Joseph Stalin đạt rất ít thành tựu. Ông sinh năm 1878 trong một gia đình nghèo ở Gori, Gruzia, nơi sau này trở thành một phần của đế chế Nga. Cha ông là một người thợ sửa giày và mẹ là thợ giặt và may vá. Thời thơ ấu của Stalin tính cả những lúc đau ốm và bất hạnh có thể xem là khá yên ấm. Kết quả học tập của ông được nhiều điểm tốt, và ở tuổi thiếu niên, nhiều bài thơ của ông đã được xuất bản trên các tạp chí uy tín ở Gruzia (một độc giả sau này hồi tưởng lại, “cho đến tận bây giờ những vần thơ đẹp đẽ, êm đềm này vẫn còn vang vọng trong tai tôi”.) Nhưng ông đã không tham gia kì thi cuối cấp tại trường dòng Tiflis và không thể tốt nghiệp. Thay vì trở thành mục sư, ông đã tham gia vào lực lượng cách mạng ngầm để chống lại sự áp bức của chế độ Nga Hoàng, sau đó ông trải qua 20 năm tiếp theo tổ chức cách mạng, ẩn nấp, ngồi tù và bị đày sang Siberia.
Cuộc đời của Stalin đã mãi mãi thay đổi khi cuộc tổng nổi dậy bùng nổ vào năm 1914, cuộc nổi dậy đã góp phần lật đổ chế độ Nga Hoàng vào tháng 2 năm 1917, và theo sau đó là một cuộc cách mạng chớp nhoáng từ những người cánh tả cấp tiến dưới sự lãnh đạo của Vladimir Lenin. Một cách bất ngờ, người đàn ông 39 tuổi Stalin đã trở thành một thành viên trong ban lãnh đạo của chế độ Bolshevik mới.
Ông đóng vai trò trung tâm trong cuộc nội chiến Nga cũng như sự thành lập của Liên Bang Xô Viết. Năm 1922, Lenin tự bổ nhiệm mình là người đứng đầu Đảng cộng sản. Một tháng sau, Lenin gặp cơn tai biến và không còn khả năng lãnh đạo nữa, và Stalin đã nắm lấy cơ hội này để thiết lập một chế độ độc tài của riêng mình bên trong chế độ độc tài của Đảng Bolshevik. Bắt đầu từ cuối thập niên 1920, trong nỗ lực xây dựng một nhà nước xã hội chủ nghĩa, Stalin đã cưỡng bách 120 triệu nông dân vào mô hình nông trại tập thể, bắt giam hết vào các nhà tù chính trị (gulag) cũng như tàn sát một số lượng lớn những người trung thành trong quân đội, cảnh sát mật, các tòa đại sứ, mạng lưới gián điệp, các nhà khoa học, nghệ sĩ, và các tổ chức đảng phái khác.
Bóng dáng khổng lồ của một Stalin-bạo chúa được ẩn sâu dưới hình hài của Stalin-con người hết sức hiền hòa. Ông sưu tầm đồng hồ, chơi ném ky gỗ và đánh bi-a. Ông thích làm vườn, tắm hơi, thích các bút màu – xanh dương, đỏ và xanh lá. Ông thường uống nước khoáng và rượu lấy từ quê hương Gruzia của mình. Ông hút thuốc lá bằng tẩu, và thường bỏ vào trong tẩu 2 điếu thuốc sau đó mới đánh diêm. Đặc biệt, ông luôn sắp xếp bàn làm việc của mình theo một trật tự ngăn nắp.
Stalin rất mê đọc sách, và ông hay đánh dấu và dùng những kẹp sách để ghi nhớ những đoạn văn hay. Thư viện cá nhân của Stalin có hơn 20.000 đầu sách. Ông không những ghi chú thích về những tác phẩm của Karl Marx, Lenin mà còn cả những bản dịch tiếng Nga của Plato và Clausewitz, cũng như những tác phẩm của Alexander Svechin, một cựu sĩ quan của chế độ Nga Hoàng và là người mà Stalin không bao giờ tin cậy nhưng cũng là người đã chứng minh được rằng hằng số duy nhất trong chiến tranh chính là sự không tồn tại những hằng số đó. Trong số những nhà văn Nga, người mà Stalin hâm mộ nhất có lẽ là Anton Chekhov, người đã khắc họa những nhân vật phản diện cũng như anh hùng với một sự phức tạp đã cuốn hút Stalin. Nếu nhìn vào những trích dẫn rải rác trong những bài viết và trong những bài diễn văn của ông, có thể thấy ông cũng dành nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết văn học thời kì Xô Viết. Những ngôn từ biểu cảm của ông trong lúc đọc thường rất khiếm nhã như: “Đồ rác rưởi,” “ngu ngốc”, “đồ bỉ ổi,” “bực mình,” “ha-ha!”
Cách cư xử của Stalin rất thô lỗ, và ông không có khiếu hài hước. Nhưng ông đã trau chuốt ngoại hình của mình để ra dáng là một lãnh đạo tài ba. Ông cũng lược bỏ những trò đùa và những từ ngữ không cần thiết khỏi các bài diễn văn của mình trong những buổi họp. Ông dường như có vài tình nhân, nhưng đương nhiên là không có “hậu cung” riêng cho họ. Cuộc sống gia đình của Stalin không hạnh phúc cũng không buồn tẻ. Cuộc sống cá nhân của ông hòa quyện với chính trị.
Thật thú vị khi tìm thấy trong sự dị dạng như vậy những mầm mống của một nhà độc tài tàn bạo: sự đau khổ, căm thù, thịnh nộ, hăm dọa, và thích những lời xu nịnh. Những vết sẹo của ông được tẩy khỏi những tấm hình công khai, và những bước đi kì dị được giấu khỏi tầm mắt của công chúng. (Những thước phim về dáng đi của ông đều bị cấm lưu hành.) Nhưng mọi người khi gặp ông đều thấy những biến dạng trong khuôn mặt và sự kì quặc trong dáng đi; họ cũng phát hiện ra rằng ông có cách bắt tay mềm yếu và không có vẻ cao ráo như khi xuất hiện trong các bức ảnh. Ông cao khoảng 173 cm, bằng với chiều cao của Napoleon và thấp hơn Adolf Hitler 2,5cm. Tuy nhiên, dù người ta đều cảm thấy sốc khi nhìn ông lần đầu – đây có thể là Stalin thật ư? – nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy không thể rời mắt khỏi Stalin được, đặc biệt là đôi mắt đầy cảm xúc của ông.
Cung điện trong mơ
Stalin nhìn thấy bản thân và đất nước của ông đang bị đe dọa ở mọi hướng. Sau khi nắm được chính quyền năm 1917, Lenin và những đồng chí của ông bị ám ảnh về “sự bao vây của tư bản” mà cuộc đảo chính của họ đã mang lại: giờ đây, căn bệnh ảo tưởng hệ thống đã ăn sâu vào người Stalin, và càng được củng cố bởi sự ảo tưởng của cá nhân Stalin. Điều này chính là những nghịch lý mâu thuẫn của quyền lực: Stalin đã lập luận rằng đất nước càng tiến gần hơn tới chủ nghĩa xã hội,thì đấu tranh giai cấp sẽ trở nên càng dữ dội hơn; và Stalin càng nắm nhiều quyền lực, ông lại càng khao khát nhiều quyền lực hơn nữa. Những thành tựu đạt được bị phủ bóng bởi mưu đồ lật đổ đã trở thành động lực của cuộc cách mạng và cuộc đời của ông. Bắt đầu từ năm 1929, khi uy tín của nhà nước Xô Viết và nền chuyên chính độc tài của riêng cá nhân Stalin ngày càng gia tăng thì những mối hiểm họa cũng đồng thời tăng theo. Chiến dịch xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa của ông sẽ tỏ ra cả thành công lẫn thảm họa, và làm củng cố một cách sâu sắc sự hoài nghi thái quá và thiên hướng thù địch của ông.
Chủ nghĩa cộng sản là một ý tưởng, một cung điện trong mơ mà sức hút của nó dường như là sự kết hợp của khoa học và sự ảo tưởng, và Stalin chính là một nhà tư tưởng của nó. Trong quan niệm Mác-xít, chủ nghĩa tư bản đã tạo ra rất nhiều của cải bằng việc thay thế chế độ phong kiến, nhưng sau đó nó chỉ phục vụ cho những lợi ích của tầng lớp bóc lột bằng cái giá phải trả của những tầng lớp còn lại của nhân loại. Một khi chủ nghĩa tư bản bị đánh bại, những lực lượng sản xuất sẽ được giải phóng chưa từng thấy. Sự bóc lột, thuộc địa hóa, và các cuộc chiến tranh đế quốc sẽ nhường chỗ cho tình đoàn kết, giải phóng, và hòa bình. Chắc chắn rằng, chủ nghĩa xã hội trên thực tế sẽ khó mà tưởng tượng được. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, thì đó cũng không thể là chủ nghĩa tư bản được. Về mặt logic, chủ nghĩa xã hội được xây dựng để xóa bỏ tư hữu, thị trường, và chính quyền của “giai cấp tư bản” và thay vào đó bằng sở hữu tập thể, kế hoạch hóa xã hội chủ nghĩa, và chính quyền nhân dân. Tất nhiên, chính Stalin và những người Mác-xít thừa nhận, tầng lớp tư bản sẽ không bao giờ cho phép họ bị kẻ thù tiêu diệt. Thay vào đó, họ sẽ chiến đấu đến cùng để chống lại chủ nghĩa xã hội, dùng đến bất kì phương tiện nào – dối trá, gián điệp, giết người – bởi vì đây là cuộc chiến mà chỉ một giai cấp đứng lên giành lấy chiến thắng mà thôi. Vì vậy, chủ nghĩa xã hội cũng sẽ sử dụng bạo lực quần chúng và các mánh khóe để chống lại. Những tội ác khủng khiếp nhất đã biến thành những hành động thôi thúc về mặt đạo đức nhân danh việc tạo ra một thiên đường trên trái đất.
Nội dung khoa học của chủ nghĩa Mác-Lenin bề ngoài giải thích tại sao thế giới tồn tại quá nhiều những mâu thuẫn (về giai cấp) và cách cải tạo nó (thông qua đấu tranh giai cấp), với một vai trò cho tất cả mọi người. Cuộc sống của nhân dân vốn sẽ tầm thường nếu không có cách mạng vô sản giờ gắn liền với việc xây dựng một thế giới hoàn toàn mới. Việc giúp thu hoạch ngũ cốc hay vận hành máy tiện cũng chính là hành động góp phần vào việc hạ bệ chủ nghĩa đế quốc. Việc những người tham gia thu lợi cá nhân cũng chẳng tổn hại gì: chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa cơ hội luôn gia cố cho nhau. Những oán giận tích tụ cũng sẽ làm tăng khát vọng để có một cuộc sống ý nghĩa. Những người dưới 29 tuổi chiếm gần một nửa dân số của Liên Xô, góp phần đưa đất nước trở thành một trong những quốc gia có dân số trẻ nhất trên thế giới, và giới thanh niên đã tỏ ra đặc biệt cuốn hút bởi một tầm nhìn đã đặt họ vào trung tâm của cuộc chiến đấu xây dựng tương lai ngay từ hôm nay.
Stalin đã cá nhân hóa tầm nhìn cao quý đó của chủ nghĩa cộng sản. Một sự sùng bái được dựng lên xung quanh ông, tôn vinh ông như là “vozhd”, một từ Slavic cổ có nghĩa như là “lãnh đạo tối cao” – tương đương với từ “duce” (“lãnh tụ” trong tiếng Ý để chỉ Mussolini) hay từ “führer” (trong tiếng Đức để chỉ Hitler). Stalin phản đối sự sùng bái, tự gọi mình là “đồ bỏ đi khi so với Lenin” (nguyên văn: “shit compared with Lenin). Theo lời của một trợ lý thân cận của ông là Anastas Mikoyan, Stalin đã từng khiển trách một quan chức Liên Xô, nói rằng, “tại sao ông chỉ ca ngợi mình tôi, như thể mình tôi là người quyết định mọi chuyện vậy?” Cho dù những phản đối như vậy của Stalin phản ánh một sự khiêm tốn giả tạo hay là một cử chỉ xấu hổ thật sự thì đó vẫn còn là điều khó nói, nhưng ông dần cho phép những lời ca tụng không ngớt mà ông nhận được từ công chúng. Vyacheslav Molotov, một trợ lý quan trọng của Stalin qua nhiều thập niên, nhớ lại “Thoạt đầu, ông ta phản đối sự sùng bái cá nhân, nhưng sau đó ông ta dần dần thấy thích thú với điều này.”
Stalin làm những điều mà những nhà lãnh đạo tài giỏi vẫn hay làm: ông khởi xướng và hướng đến mục tiêu kiên định, trường hợp của ông là một nhà nước hùng mạnh được hậu thuẫn bởi một xã hội đoàn kết đã đẩy lùi chủ nghĩa tư bản và xây dựng nền công nghiệp xã hội chủ nghĩa. “Tàn ác” và “dối trá” không phải là từ ngữ để mô tả về ông. Đồng thời, Stalin kích động hàng triệu người vào những công việc này. Uy quyền khổng lồ của Stalin được bắt nguồn từ một Đảng duy nhất, một bộ máy quản lý tàn bạo, và hệ tư tưởng Mác-Lenin. Nhưng quyền lực của ông đã bị khuếch đại lên nhiều lần bởi những thường dân, những người đã gửi gắm vào ông những khao khát của họ về công bằng xã hội, hòa bình, thịnh vượng, và một quốc gia vĩ đại. Những nhà độc tài tích lũy được quyền lực to lớn thường có xu hướng lui về với những mưu cầu cá nhân, diễn giải dông dài về những nỗi ám ảnh của họ và làm tê liệt nhà nước. Nhưng nỗi ám ảnh của Stalin là về một cường quốc xã hội chủ nghĩa, và ông đã lao lực ngày đêm để xây dựng nó. Stalin là một nhân vật huyền thoại, nhưng ông ta đã chứng tỏ mình xứng đáng với huyền thoại đó.
Tác Hại Của Son Môi Khiến Ai Ai Cũng Phải Giật Mình
Giật mình với những tác hại của son môi Dễ gây nghiện
Hãy thử hỏi những cô gái xung quanh bạn, trong tủ đồ của họ có bao nhiêu thỏi son môi? Nàng nào ít thì có 1 – 2 thỏi, còn với những cô nàng mê son thì một bộ sưu tập vẫn là không đủ. Dù trong tủ đồ của mình đã có một thỏi son đỏ, thì có thêm một thỏi son đỏ của hãng khác cũng chẳng thấy thừa đâu. Hơn nữa, son có nhiều loại: son kem, son lì, son satin… Bảng màu son cũng rất phong phú, có son đỏ, son cam, son cam, những sắc màu son nude, tông đất trầm hơn. Mỗi màu son lại đem đến các sắc thái khác nhau. Son đỏ sang chảnh, kiêu sa; son cam trẻ trung, cá tính; son hồng ngọt ngào và dịu dàng nữ tính; còn những dòng son nude lại tôn lên nét lạnh lùng, đẳng cấp cho các cô gái.
Bởi vậy, đối với các cô gái, có cho mình một bộ sưu tập son luôn là niềm ao ước. Không chỉ một thỏi son của một hãng, mà mong muốn sở hữu tất cả những thương hiệu son nổi tiếng như: son môi MAC, son môi Chanel, son Dior, son Tom Ford… từ lâu đã chẳng còn là sở thích của riêng ai. Son môi giúp các cô gái thêm rạng ngời, tự tin hơn. Ra đường, nàng có thể không trang điểm cầu kì, kẻ mắt, đánh phấn… Nhưng nhất định phải tô son vẽ lên nét tươi tắn cho gương mặt, giúp nàng thu hút hơn trong mắt người đối diện.
Một trong những “tác hại của son môi” khiến nhiều cô gái phải giật mình đó là sự chi phối của những thỏi son đến mình. Nhiều người nói rằng, muốn biết bạn gái của bạn khi tức giận sẽ đáng sợ thế nào, hãy làm hỏng những thỏi son của cô ấy. Đối với những cô nàng yêu son, những thỏi son môi chẳng khác nào bảo bối, những đứa con tinh thần cô ấy nâng niu. Vì vậy, khi các bảo bối nhỏ bị xâm hại, làm tổn thương, có cô gái nào là không nổi giận cho được.
Ngược lại, nếu cô nàng của bạn đang giận hoặc muốn lấy lòng các cô gái, những thỏi son sẽ là giải pháp hữu hiệu giúp bạn. Không chỉ là món quà ý nghĩa để bạn dành tặng nàng vào những dịp đặc biệt, mà những thỏi son còn là sự dỗ dành ngọt ngào thay cho những lời khó nói bạn muốn gửi đến nàng. Son môi có thể khiến các cô gái lập tức trở nên vui vẻ, tâm tình tốt hơn và hết giận bạn.
Nếu bạn nghĩ son môi chỉ để tô vẽ cho đôi môi của bạn thêm tươi tắn, căng mọng và quyến rũ, đó là do bạn chưa biết đến những công dụng tuyệt vời, sự đánh lừa thị giác hoàn hảo của son môi. Bạn có biết, son đỏ có thể che quầng thâm mắt, chẳng hề thua kém bất cứ loại kem che khuyết điểm nào. Nếu muốn che quầng thâm mắt, bạn chỉ cần bôi một lớp mỏng son đỏ, rồi chấm thêm một ít kem phủ và tán đều. Son đỏ sẽ khiến da bạn trông hồng hào, sáng lạn hơn thay vì vết thâm đen ở quầng mắt.
Ngoài ra, son môi bạn có thể dùng tạo khối khi những loại phấn khối của bạn đã hết hạn, bị hỏng mà bạn chưa kịp mua chúng. Các sắc màu son trầm như: đỏ nâu, nâu đất hay cam đất đều có thể để bạn sử dụng đánh khối cho 2 bên xương má thon gọn, xinh xắn hơn. Hơn nữa, son màu đất cũng được dùng để nhấn bọng mắt, tạo mắt cười dễ thương theo các chuyên gia trang điểm khuyên dùng. Chỉ cần những thỏi son, bạn đã có thể biến hóa cho gương mặt hay đối mắt thêm thu hút hơn. Tuy nhiên, để dùng son môi tạo khối, bạn hãy chọn những son môi có chất son mềm mịn, dễ tán, tránh đi màu quá tay hay son bị vón cục khiến gò má trở nên kỳ cục, kém thẩm mĩ.
Shop Son Môi – nhà cung cấp son môi uy tín, chất lượng và là trang thông tin chia sẻ những kiến thức son môi ý nghĩa cho bạn.
Thông tin liên hệ Shop Son Môi:
Địa chỉ: 28 Tô Vĩnh Diện, Thủ Đức, HCM
Hotline: 0888 75 80 85
Fanpage: https://www.facebook.com/ShopSonMoiVietNam/
Severus Snape – Là Người Tốt, Là Anh Hùng, Hay Chỉ Đơn Giản Là Kẻ Si Tình Ngây Dại
Phần 1: Sự gặp gỡ của tình yêu trọn đời
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans – giấc mơ của Snape từ thuở thiếu thời. Lần gặp gỡ tình cờ với cô chính là khoảnh khắc mở ra chuỗi ngày hạnh phúc nhất và cũng đau thương nhất trong cuộc đời Snape. Để rồi khi Lily chết dưới tay chúa tể hắc ám, trái tim vốn đã u ám của Snape dần nguội lạnh và vỡ tan ra thành từng mảnh. Suốt phần đời còn lại, Snape hy sinh hết tất cả những gì mình có để giữ trọn lời hứa với người con gái mình yêu, đó là bảo vệ Harry Potter, đứa con trai duy nhất của Lily. Nhưng trớ trêu thay, Harry lại giống hệt với cha mình, kẻ mà ông căm hận bấy lâu nay. Trước sự giằng xé bởi mối căm hận thời niên thiếu, Severus vẫn lựa chọn thực hiện lời hứa với người con gái mình yêu, ông theo sau và bảo vệ những đứa trẻ ấy đến hơi thở cuối cùng. Nếu để ý thấy, ba đứa trẻ bao gồm cả Harry đều mang một nét gì đó vô cùng riêng biệt thuộc về Lily: ví như Harry có đôi mắt màu xanh biếc, như Ron sở hữu mái tóc màu đỏ rực, hay như Hermione với trí thông minh nhạy bén cùng thành tích luôn đứng đầu trong trường. Cũng vì tìm thấy hình ảnh của Lily trong nhóm bạn nhỏ ấy, ông chấp nhận làm gián điệp hai mang, chịu mọi tiếng xấu về mình, thậm chí giết chết cụ Dumbledore để rồi nhận lại sự oán thán của người đời, ông làm tất cả những việc đó, có chăng chỉ là để bảo vệ mối tình khắc cốt ghi tâm và chấp niệm đau khổ một đời của mình bằng mọi giá…Câu hỏi đầu tiên trong lớp Độc dược mà Snape hỏi Harry: “Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?
Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, “lan nhật quang – aspodel” là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là “lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ.”
Còn “ngải tây – wormwood” thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape có thể dịch ra là: “Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta.”
Nếu nghiên cứu kĩ hơn, trong thần thoại Hy Lạp, lan nhật quang gắn liền với cái chết và tang tóc, dễ dàng tìm hiểu được loài lan này được dùng trên vương miện của Persephone (vợ của Hades). Không khó để thấy Snape hình dung rằng Lily giống như Persephone và thầy giống như Hades mặc dù là thầy không thể cưới Lily.
Và còn ly kì hơn, hoa lan nhật quang dùng để chữa các vết rắn cắn. Trong truyện, Lily đã hy sinh thân mình bảo vệ cho người con trai khỏi người kế vị của Slytherin– người được cho là có liên kết mật thiết với rắn.
Và ngải tây, hóa ra còn liên hệ tới nữ thần mặt trăng Artemis. Và… biểu tượng liên hệ chặt chẽ với vị thần này là một con hươu. Hươu cũng chính là vị thần hộ mệnh của Lily, và Snape, người yêu cô say đắm.
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans, thậm chí thần hộ mệnh của ông cũng biến thành con hươu cái, giống với thần hộ mệnh của Lily (thần hộ mệnh sẽ thay đổi dựa theo người mà mình yêu quý).
Mình tin rằng câu nói cảm động nhất khi nói với người yêu chính là “Anh yêu em như Snape yêu Lily.” Bởi tình yêu người thầy này dành cho cô gái tóc đỏ ấy chính là thứ tình cảm sâu sắc nhất, hi sinh nhất, thầm lặng nhất và cũng dữ dội nhất.Thầy đã yêu Lily gần như trọn cuộc đời. Ngay cả khi cô ấy đã lấy người khác, đã có một gia đình của riêng mình. Và ngay cả khi cô ấy đã mất đi, tình yêu đó vẫn mãi trường tồn, chưa từng thay đổi.
Mình có đọc được một câu nói rất hay, đó là: “Đã nói là cả đời, thì thiếu một năm, một tháng, một ngày đều không còn là cả đời nữa.”Liệu ai đáp ứng nổi “cả đời”? Có lẽ chỉ có duy nhất một Severus Snape mà thôi.
Mục đích sống của Severus Snape không phải là quyền lực, cũng không phải là đam mê với nghệ thuật hắc ám, mà là vì tình yêu trọn đời với người con gái trong trắng xinh đẹp Lily Evans. Ông vừa là người hùng thầm lặng trong trận chiến Hogwarts lại vừa là kẻ si tình vĩ đại, cao cả đến tận giây phút cuối cùng.
Phần 2: Đường tới Hogwarts – đường tới nỗi ân hận dai dẳng một đời
Snape cùng Lily lên chuyến tàu tốc hành Hogwast. Lily – cô bé phù thủy gốc muggle hào hứng tìm hiểu về thế giới phép màu, nhờ có Snape mà bớt bỡ ngỡ. Snape – đứa trẻ kì quặc và cô độc, nhờ có Lily mà có bạn đồng hành. Cậu bé đã tin vào những ngày tháng tốt đẹp tiếp theo cùng Lily ở ngôi nhà mới, đã tin rằng từ nay về sau cuộc sống của cậu sẽ hạnh phúc hơn, một hạnh phúc mà chắc chắn phải có Lily Evans. Nhưng mà số phận thường hay trêu ngươi con người một cách tàn nhẫn, mọi thứ chỉ tệ đi, tệ đi và ngày càng tệ đi. Hai đứa trẻ đáng lẽ đã có một tình bạn bền chặt, hoặc thậm chí là có thể hơn cả tình bạn, nếu không có những sự lựa chọn sai lầm không thể cứu vãn.
Snape đã tin rằng Lily sẽ cùng cậu vào nhà Slytherin vì với cậu bé đó là nhà giỏi giang nhất, là nơi cậu và Lily sẽ tiếp tục ở bên cạnh nhau mà quên đi sự thật Lily là phù thủy gốc Muggle. Lily đã hết sức lo lắng hỏi Snape rằng “ Làm phù thủy gốc Muggle thì có khác gì không?” Snape hơi ngập ngừng một chút nhưng cậu bé đã trả lời rằng không, không khác gì cả. Mình cảm thấy đó có lẽ là điều dịu dàng nhất Snape giành cho cô bé mà cậu yêu thương, để rồi sau này cậu chỉ toàn sai lầm, để đến khi mọi thứ đã quá muộn, đã quá muộn thì cậu mới biết cách trân trọng và hi sinh vì Lily, lúc mà mọi sự hi sinh đều chỉ có thể giành cho con trai của người mà cậu yêu nhất. Đây có lẽ cũng là lời dối lòng đầu tiên, mở đầu cho ca một cuộc đời đầy những lười nói dối của Severus Snape để bảo vệ cho Evans Lily và con trai cô ấy.
Snape từ khi là một đứa trẻ đã có nhiều tham vọng, cậu bé muốn thoát ra khỏi cuộc sống như cậu đã sống trong ngôi nhà nhỏ ở đường Bàn Xoay, cậu bé muốn trở nên đặc biệt, muốn được mọi người coi trọng. Vì vậy từ rất sớm cậu đã thể hiện sự hứng thú với nghệ thuật hắc ám, những câu thần chú học sinh không được phép sử dụng, những công thức đặc biệt và hiệu quả để cậu trở thành người giỏi nhất bộ môn Độc dược. Không thể phủ nhận tài năng của Snape, cậu đã chứng tỏ năng lực bản thân khác hoàn toàn với ngoại hình nhếch nhác đến tội nghiệp của mình. Nhưng mà cậu lại đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời, là Lily.
Snape đánh bạn với tụi nhà Slytherin, những đứa xấu xa và độc ác. Lily đã cố gắng can ngăn cậu dừng việc ấy lại, dừng cái đam mê ngu muội với nghệ thuật hắc ám lại nhưng Snape đã không chọn nghe Lily. Đàn đúm cùng tụi mầm mống Tử thần thực tử kia làm Snape phải đối mặt với một sự thật mà từ ban đầu cậu đã chọn chối bỏ. Bọn chúng coi thường phù thủy gốc muggle, gọi họ là máu bùn, là lũ có pháp thuật không chính thống, là lũ bẩn thỉu và không xứng đáng ngang hàng cùng phù thủy thuần huyết. Mình tin rằng Snape ngay từ đầu đã có ý thức như vậy, ngay từ trước khi tới Hogwarts vì cái cách ngập ngừng khi mà cậu bé trả lời câu hỏi của Lily rằng phù thủy gốc muggle như cô bé có khác gì không. Nhưng tình cảm Snape dành cho Lily đủ để cậu dẹp qua một bên sự thật ấy, phải nói là chối bỏ sự thật ấy thì đúng hơn. Nhưng giờ đây khi nhập bọn cùng hội nhà Sly, việc thân thiết với Lily sẽ là cả một sự sỉ nhục, cậu sẽ bị coi thường, bị trêu trọc, bị cho ra rìa vì không biết tự hào về dòng màu phù thủy chảy trong người. Snape của giai đoạn này chính là bị dằn vặt giữa tình yêu và lí tưởng. Snape yêu Lily ghét nhìn thấy tụi con trai, nhất là James Potter vay quanh cô nàng. Nhưng Snape cũng vì lí tưởng của bản thân mà đàn đúm với tụi Slytherin, những đứa cùng một tham vọng thuần chủng hóa giới phù thủy. Vì vậy mà Snape không thể chấp nhận sự thật Lily ngày càng rời xa mình nhưng cũng không thể giang tay ra kéo cô bé về phía mình. Lúc ấy Snape mới chỉ là một cậu trai mười mấy tuổi, tha thiết được tôn trọng, tha thiết được thuộc về một nơi nào đó, mà nơi đã giang tay ra chọn cậu lại là nhà Sly, mình tin rằng cậu bé đã thật sự bị dằn vặt tột cùng giữa tình cảm mình giành cho Lily và khát vọng tuổi trẻ, và lúc ấy mình nghĩ cậu đã chọn con đường mà bản thân muốn đi, cậu không biết được Lily Evans thật sự quan trọng với cậu đến mức nào.
Kí ức của giáo sư Snape chỉ được thể hiện qua một vài chi tiết hiện lên từ chút ít cuối cùng mà thầy để lại cho Harry khiến điều mình băn khoăn nhất mãi mãi không thể có câu trả lời. Mình không biết liệu có giây phút nào cô Lily giành tình cảm cho thầy hay không, có giây phút nào cô muốn cảm hóa thay đổi thầy dưới tư cách là một người yêu thương hay không. Mình không biết nếu thầy không vì lý tưởng, vì mê muội trong con đường trở thành Tử thần thực tử, và quay đầu sớm hơn, và không dùng những lời lẽ nặng nề với cô Lily thì liệu hai người có cơ hội nào hay không. Mình không dám đoán mò về tình cảm mà cô Lily giành cho thầy, có thể cô đủ bao dung giành cho tất cả mọi người trong đó thì thầy là người cô giành cho nhiều sự bao dung và kiên nhẫn nhất. Hay đã có lúc cô giành cho thầy nhiều hơn tình bạn nhưng thầy đã tự mình đánh mất nó. Mình cũng không biết cô Lily và chú James đến với nhau như thế nào, vì đối với mình chú James cũng không phải một người đàn ông tuyệt vời. Dù chú ấy không đam mêm nghệ thuật hắc ám hay trở thành tay chân của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, nhưng chú đã đã thể hiện mình là một kẻ ngông cuồng, phá phách, thích liều mạng và hơi lố bịch trong việc cố gắng gây sự chú ý từ cô Lily. Đến năm thứ 7 cô Lily và chú James mới thành đôi, có thể là vì khi ấy chú đã trưởng thành hơn, đã bớt làm mấy hành động thấy ghét hơn, hay vì do chính thầy Snape đã thật sự làm cô thất vọng đến mức không thể cứu vãn được nữa, Mình ước gì thầy đã một lần thôi, một lần can đảm đứng trước mặt cô để nói rõ hết tình cảm của mình, để lắng nghe cô nói, dù chỉ là lời từ chối. Thà một lần bị từ chối còn hơn là im lặng, làm mình và tất cả các bồ dằn vặt suốt bao nhiêu năm về sau vì đoạn tình cảm dang dở và đau đớn này.
Snape yêu Lily nhưng trước mặt mọi người cậu còn không dám thừa nhận Lily là bạn của mình, cậu dùng lời lẽ miệt thị Lily là đồ máu bùn, không thèm sự quan tâm của cô bé, ngay cả khi cô bé ra mặt để bênh vực cho cậu khỏi sự trêu chọc của hội James và Sirius. Cậu chỉ dám lén lút gặp Lily, lén lút xin lỗi cô bé vì những gì mình đã làm, cậu bé không dám thừa nhận mình yêu Lily, bị giằng xé giữa tham vọng và tình yêu, khổ sở và kiệt quệ. Lily là một cô gái bao dung, thật sự vô cùng bao dung, hãy nhìn cách cô ấy đối xử với Snape. Từ việc là hai người bạn thân, là người đầu tiên ở bên cạnh cô bé, đưa cô bé vào thế giới phép thuật đến chỗ một kẻ xấu xa, một kẻ chỉ ôm mơ mộng trở thành Tử thần thực tử, chỉ muốn trở thành tay chân của Chúa tể hắc ám, gọi cô bé là máu bùn và ôm tham vọng hành hạ tiêu diệt mọi phù thủy gốc muggle như Lily. Nhưng dù vậy cô bé vẫn bao dung cho Snape, cô bé đã cố gắng bằng mọi cách mình có thể hi vọng khuyên ngăn được cậu ấy, hi vọng kéo được cậu ấy về được phe chính nghĩa, kéo được cậu ấy ra khỏi mộng tưởng sai lầm. Nhưng Lily đã không làm được, hoặc mất kiên nhẫn trước khi làm được điều ấy. Mình vẫn nhớ như in câu nói của Lily với Snape “Anh đã chọn con đường của anh, tôi chọn con đường của tôi”. Mình ước gì cô bé đã giành thêm một chút kiên nhẫn, một chút bao dung nữa để kéo được Snape thoát ra khỏi cái hố ngu muội ấy, nhưng mà không thể, không bao giờ có thể.
Ngày Lily chọn bỏ mặc Snape, chọn rạch ròi con đường giữa hai người, một người trở thành tay chân của Chúa tể hắc ám, một người trở thành thành viên Hội Phượng Hoàng chống Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Hai người hai con đường, hai người hai lựa chọn, hai người đã không chọn nhau, mà chọn con đường đẩy họ vào bi kịch.
Phần 3: Hi sinh mấy cũng không thắng được thời gian
Xuyên suốt cả bộ truyện thầy Snape hiện lên là một giáo sư hết sức xấu xa, dễ sợ và thiên vị. Thầy đày đọa tinh thần của Neville, thầy thiên vị cho thành tích nhà Slytherin, thầy cộc cằn với mọi đứa trẻ, thầy coi thường cả sự giỏi giang và thông tuệ của Hermione. Có nhiều người cho rằng thầy phải làm như vậy vì để diễn cho tròn vai một kẻ xấu xa, để cả thế giới tin sau đó thầy quay về bên Voldemort là thật, để tới cuối cùng chết đi hoàn thành kế hoạch giải cứu thế giới của cụ Dumbledore. Mình hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của các bồ, vì chính cô J.K đã để mọi thứ cho độc giả chọn lựa, chúng ta có quyền chọn lựa tiếp nhận câu chuyện theo hướng mà chúng ta muốn. Nhưng đối với mình, những gì thầy Snape thể hiện chính là con người thầy. Thầy Snape đam mê nghệ thuật hắc ám là thật, coi thường phù thủy gốc muggle cũng là thật, đối xử cộc cằn với mọi người cũng là thật. Đến cả cô Lily – người mà thầy giành cả đời để yêu, cả tính mạng để bảo vệ, vậy mà thầy cũng không thể đối xử với cô dịu dàng đúng mực như những gì đáng ra phải thế. Thầy Snape cay nghiệt đó là sự thật. Thầy ghét cả thế giới thầy chỉ yêu cô Lily cũng là sự thật. Thầy chưa từng đối xử dịu dàng với ai, kể cả cô Lily đó cũng là sự thật.
Giáo sư Snape trong đoạn kí ức để lại cho Harry đã không nhắc đến ngày mà cô Lily kết hôn cùng chú James, mình không biết thầy đã phải vượt qua chuyện ấy như thế nào, khi người mình yêu nhất cưới kẻ mà mình căm ghét nhất. Tưởng tượng mà xem giờ mà Harry phải thấy Ginny cưới Draco thì sẽ như thế nào. Nhưng mà ngày thầy biết Chúa tể Hắc ám đang săn đuổi Lily và muốn giết cả gia đình cô ấy, thầy đã biết là thầy sai rồi. Thầy sai rồi, lúc ấy thầy mới biết là thầy sai rồi, cô Lily quan trọng với thầy nhiều hơn mọi thứ trên cuộc đời này. Thầy tìm đến cụ Dumbledore, chấp nhận là gián điệp cho thầy, chấp nhận treo tính mạng của mình bằng sợi chỉ mong manh, hằng ngày trước mặt Voldemort làm một kẻ dối trá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện. Thầy làm mọi thứ để bảo vệ tính mạng cho Lily Evans mà bây giờ đã là Lily Potter.
Nhưng đếb cuối cùng mọi thứ mà thầy làm cũng không thể cứu được Lily và gia đình cô ấy. Mình đã khóc không biết bao nhiêu lần cảnh thầy bước vào ngôi nhà tan hoang, ôm xác cô Lily tưởng như ngất lịm đi trong đau đớn. Thầy sai rồi, thật sự sai rồi, thầy đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình, ánh sáng đầu tiên và duy nhất cuộc đời thầy. Thầy đã lừa gạt bản thân rằng không sao cả, chỉ cần cô còn sống dù cô không ở bên thầy cũng không sao cả, dù cô ở bên thằng Potter kiêu ngạo và ngông cuồng kia cũng không sao cả, nhưng giờ đây cô chết rồi, cô thật sự chết rồi, chết vì thầy, chết dưới tay chủ nhân của thầy, thầy đã không còn dối lòng mình được nữa, không thể huyễn hoặc bản thân được nữa, tất cả đau đớn này, tất cả bi kịch này là do thầy gây ra, tất cả.
Điều duy nhất mà mình trách thầy là giá như thầy đủ độc ác để sau cái chết của Lily vẫn cứ tiếp tục con đường mà thầy đã chọn, tại sao thầy lại quay đầu, tại sao đến lúc đó mới chịu quay đầu, tại sao phải đợi cô chết rồi thầy mới quay đầu. Tại sao không phải trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ, tại sao không phải khi cô nói thầy làm ơn hãy tránh xa tụi Tử thần thực tử, làm ơn tránh xa nghệ thuật hắc ám, tại sao lại không quay đầu lúc ấy Mình biết nghĩ vậy thì lố bịch quá nhưng đó là điều duy nhất mình trách thầy, thà thầy cứ tốt đẹp hay độc ác từ đầu, thà thầy cứ vô cảm vì cái chết của cô Lily thì mình và các bồ đã không phải dần vặt suốt bao nhiêu năm sau, giữa thương thầy và ghét thầy, giữa trách móc và ngưỡng mộ, giữa đau xót và tiếc thương…
Có rất nhiều người cho rằng thầy là một vị anh hùng vĩ đại, như Harry đã nói với con trai mình rằng giáo sư Snape chính là người dũng cảm nhất. Cũng có nhiều độc giả lại coi thường sự hi sinh của thầy, mọi người cho rằng thầy phải làm như vậy để chuộc tội cho bản thân, hi sinh tính mạng vì một người con gái thì vừa nhu nhược vừa dại khờ,… Có rất nhiều, rất nhiều tranh cãi suốt bao nhiêu năm qua vì sự ngã xuống của thầy, nhưng mình sẽ chẳng bàn đến ở đây đâu, mọi người có quyền nghĩ những gì mọi người muốn nghĩ, đón nhận câu chuyện theo cách mà mọi người muốn. Đối với mình mình chỉ thương thầy, thương thầy rất nhiều. Thầy đã bỏ mặc tình yêu để chọn con đường thầy cho là đúng, để theo đuổi tham vọng, thầy đã làm bản thân thầy tổn thương, làm cô Lily tổn thương, để rồi kết cục phải nhìn người mình yêu nhất chết vì sai lầm của mình. Thầy đã không còn gì nữa, mình nghĩ thầy đã chết ngay từ giây phút ôm cô Lily trong ngôi nhà đổ nát vì lời nguyền chết chóc, cả quãng đời sau này của thầy là vì đôi mắt của cô Lily, đôi mắt xanh biếc mà thầy không bao giờ thật sự còn gặp lại được nữa.
Thầy mất đi cô Lily, thầy chẳng còn lại gì, cho đến khi thầy nhìn thấy đứa trẻ sống sót. Nó có đôi mắt của Lily Evans, đôi mắt xanh biếc mà thầy chưa bao giờ ngưng nhớ. Và đó trở thành lí do để thầy sống tiếp quãng đời con lại, vì đôi mắt đó, vì thầy mà cô Lily đã phải chết, giờ đây thầy phải bảo vệ đôi mắt ấy để nó được sống. Ngày Harry đến trường Hogwarts thầy đã thể hiện sự ghét bỏ vô cùng tận với nó, mà mình tin là sự ghét bỏ thật sự chứ không cần phải diễn gì cả. Thầy ghét Harry, ghét nó vì nó mang gương mặt của ba nó, người đã đày đọa thầy, làm nhục thầy, trêu chọc thầy suốt bao nhiêu năm. Thầy đã trở thành trò cười trong tay James và nhóm Đạo tặc, đã luôn là mục tiêu, đã phải chịu đựng đủ mọi trò chọc phá. Chỉ cần nhìn thấy Harry kí ức ấy lại quay trở về hành hạ thầy, sự căm ghét ấy trỗi lên hoàn toàn tự nhiên, xuất phát từ nơi kí ức sâu thẳm nhất trong trái tim thầy. Nhưng Harry lại có đôi mắt của má Lily, đôi mắt mà thầy yêu. Các bồ có tưởng tượng được không, thầy đã khổ sở thế nào khi mỗi ngày phải nhìn đôi mắt của người mình yêu trên gương mặt của kẻ mà mình căm ghét nhất, mỗi lần đối mặt với Harry là đối mặt với sự thật rằng vì thầy mà nó mất cha mẹ, vì thầy mà cô Lily ra đi mãi mãi, đối mặt với sai lầm của bản thân, mỗi ngày đày đọa bản thân trong sự hối hận tột cùng, thậm chí căm ghét chính mình vì đã gây ra quá nhiều, quá nhiều bi kịch. Mình không biết là khi đối mặt với nhau Harry khổ sở vì sự ghét bỏ của thầy hơn hay thầy phải đau đớn vì lương tâm dằn vặt và trái tim rỉ máu. Như vậy đã đủ đau đớn, đủ trừng phạt cho những sai lầm của thầy chưa? Đủ để các bồ tha thứ cho thầy chưa?
Cái chết của thầy là cái chết đau đớn nhất, không chỉ đơn giản là chết sau một cái lằn chớp xanh mà chết từ từ dưới hàm răng sắc nhọn, máu tuôn ra không ngừng, và điều an ủi lớn nhất của thầy có lẽ là được nhìn thấy đôi mắt của Lily trước khi chết. Thầy muốn Harry nhìn vào mắt thầy, muốn chết trong đôi mắt người mà thầy yêu nhất. Cái chết này đã kết thúc mọi thứ, kết thúc chuỗi ngày day dứt, chuỗi ngày sống vì bảo vệ đứa trẻ – con của người mà thầy yêu nhất với kẻ mà thầy căm ghét. Ở nơi mà theo cụ Dumb nói là họ sẽ “đi tiếp” thầy Snape đã có thể đặt hết đau đớn dằn vặt đeo đẳng thầy suốt bao nhiêu năm qua, đối mặt với Lily và mỉm cười. Cô Lily chắc chắn cũng sẽ mỉm cười đáp lại thầy, cám ơn thầy vì đã giành hết mọi thứ mà thầy có để bảo vệ đứa con trai duy nhất của cô ấy.
Thầy Snape không phải là anh hùng nhưng thầy đã sống, đã chết cho tình yêu của đời mình. Thầy không phải là người tốt nhất, nhưng thầy đã hi sinh nhiều nhất. Minh hi vọng những đau đớn, khổ sở mà thầy đã phải chịu đựng là đủ để các bồ tha thứ cho sai lầm của thầy. Thầy thật sự đã trả cái giá quá đắt rồi. Hai chứ “Always” của thầy khắc sâu trong trái tim mình, là thứ duy nhất làm một người cằn cối như mình tin vào tình yêu.
Các bồ biết không hóa ra trên đời này may mắn nhất không phải là có một người yêu mình như giáo sư Snape, mà là gặp được một người xứng đáng để yêu hết lòng, hi sinh mọi thứ như cô Lily!
Tiểu Sử Nhân Vật: Eren Jaeger Là Ai?
Eren Jaeger (tên tiếng Nhật: エレン・イェーガー – tên phiên âm: Eren Yēgā) một thành viên của Trinh sát binh đoàn và là nhân vật chính của series Anime Attack on Titan. Anh là con trai duy nhất của Grisha và Carla Jaeger, em trai nuôi của Titan.
Eren sinh ra và lớn lên ở quận Shiganshina nằm ở rìa phía nam của tường Maria. Anh sống ở đó cho đến năm 845, khi các Titan khổng lồ phá vỡ bức tường, dẫn đường cho đám Titan khác xâm nhập và phá hủy thành phố. Trong vụ việc ngày hôm đó, Eren chứng kiến mẹ mình bị sát hại bởi một Titan cười. Sự kiện này dấy lên trong Eren sự hận thù mãnh liệt đối với Titans, và anh thề sẽ quét sạch tất cả chúng khỏi mặt đất.
Hai năm sau, anh cùng với Mikasa Ackerman và người bạn thân nhất Armin Arlelt gia nhập khoá huấn luyện Quân đội. Sau khi bộ ba tốt nghiệp, cả ba đã gia nhập vào Trinh sát quân đoàn.
Ngoại hình nhân vật Dạng ngườiỞ nhân dạng người, Eren là một thanh niên có chiều cao trung bình, nhưng kết cấu tốt. Anh có khuôn mặt ưu nhìn, đôi mắt màu xanh lá cây nhưng cặp lông mày hay nhíu làm cho Eren có vẻ như đang cau có. Mái tóc của anh ta có màu nâu sẫm và ngắn. Làn da của Eren cũng có vẻ hơi rám nắng.
Khi còn nhỏ và sống trong thị trấn, Eren mặc trang phục rất xì teen: quần nâu, áo sơ mi màu xanh lá cây với chuỗi tua ở cổ áo, áo khoác màu nâu đỏ và đôi giày nâu. Một vài năm trước sự kiện bức tường Maria sụp đổ, anh cũng mang một chiếc khăn quàng đỏ, sau này tặng lại cho Mikasa vào ngày họ gặp nhau.
Khi trở thành thiếu niên, Eren thường mặc bộ đồng phục của Trinh sát binh đoàn, bao gồm một chiếc áo sơ mi màu be dài (giống với chiếc áo mà anh mặc ở lần xuất hiện đầu tiên), một chiếc áo choàng màu nâu sẫm, thắt lưng, quần nâu và đôi giày cũng màu nâu tuốt. Eren luôn mang một chiếc vòng cổ có giữ chiếc chìa khóa – được cha anh giao lại ngày trước.
Dạng TitanLà một Titan, ngoại hình của Eren thay đổi khá mạnh. Anh cao cực kỳ, tới 15 mét, mái tóc trở nên rậm rạp hơn, lưỡi và tai của anh cũng dài ra. Các đặc điểm khuôn mặt Eren cũng theo đó mà thay đổi: cùng với một cái mũi nổi bật, đôi mắt của anh sâu hoắm, và miệng có hình dạng bất thường, răng lởm chởm, làm anh khó phát âm được các từ ngữ bình thường. Mặt anh lúc này cũng không có môi và phần thịt trên má, nhìn là thấy hết cả hàm răng.
Tương tự như Titan thông minh khác, hình dạng Titan của Eren khá cân đối và phù hợp với thể chất, gọn gàng, cơ bắp và không bị dị dạng như các Titan thường khác.
Kỹ năng và khả năng Võ thuậtTừ nhỏ Eren là một cậu bé có sức khoẻ thể chất tự nhiên rất tốt, Khi anh lớn lên và gia nhập Quân đội, Eren đã tập luyện rất nhiều, đặc biệt là cách kỹ thuật chiến đấu tay đôi. Do đó, kỹ năng võ thuật của anh rất tốt, đặc biệt hữu hiệu khi kết hợp với Bộ cơ động 3D.
Sử dụng Bộ cơ động 3DLúc đầu, Eren có vẻ như khá ngáo ngơ khi dùng Bộ cơ động 3D. Phải mất nhiều thời gian để anh làm quen với nó, và sử dụng thuần thục bộ trang thiết bị đặc biệt này. Một khi đã thạo dùng, anh sử dụng Bộ cơ động 3D như thế nó được làm ra là cho riêng anh xài, cực kỳ điêu luyện và được mệnh danh là một trong những chiến binh chiến đấu tốt nhất nhân loại.
Khi biến thành TitanVề cơ bản, Eren không kiểm soát được hành động của mình khi lần đầu tiên biến thành một Titan và không thể nhớ bất kỳ hành động nào đã xảy ra trong Trận chiến Trost đầu tiên. Anh mô tả như thể mình vừa mới trải qua một giấc mơ vậy. Về sau, khi dần làm quen với hình dạng Titan và sức mạnh của nó, Eren có thể chiến đấu cực kỳ lợi hại, tiêu diệt hơn 20 Titan trong một lần biến hình.
Để biến thành Titan, Eren phải tự đả thương mình. Sau khi biến hình thành công, anh sở hữu những khả năng sau đây:
Hồi phục nhanh chóng: Hình dạng Titan của Eren đã cho anh khả năng hồi phục đáng kinh ngạc, tự động chữa lành bất kỳ chấn thương, thậm chí là cắt tay cắt chân hay bị chặt đầu. Eren cũng có thể tập trung việc chữa trị tại một khu vực nhất định trên cơ thể. Trong khi ở trạng thái con người, Eren cũng có thể tái tạo toàn bộ chân tay bị mất.
Sức mạnh được nâng cao: Nội tại Eren đã là một người rất mạnh, khi chuyển hoá thành một Titan, anh sở hữu sức mạnh còn to lớn hơn những tên Titan khác. Một đấm của anh có thể tiễn Titan 15 mét về trời, hay tiêu diệt các Titan nhỏ hơn không tốn chút công sức.
Tăng cường độ bền: Có lẽ đặc điểm đáng chú ý nhất của Eren là khả năng duy trì mức độ hoạt động trong một khoảng thời gian dài. Sự biến đổi đầu tiên của Eren đủ lâu để vô hiệu hóa 20 Titan. Trong trận chiến, ngay cả sau khi nhận được một lượng lớn sát thương từ Titan Nữ, Eren có thể tiếp tục chiến đấu, bất chấp những thương tổn mà anh phải chịu đựng. Anh ta cũng có thể chiến đấu chống lại Titan bọc thép trong một khoảng thời gian và chiếm được thế thượng phong. Sức chịu đựng của Eren trong hình dạng Titan của anh đủ để cho phép anh duy trì việc nâng một tảng đá khổng lồ trên lưng, mang nó qua một khoảng cách lớn, và phong ấn cái lỗ trong cánh cổng của Trost ngay trước khi sụp đổ.
Tính cách nhân vậtEren được mô tả là người cứng đầu, mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết đam mê và bốc đồng, anh quyết tâm bảo vệ nhân loại tới cùng để giúp họ thoát khỏi các Titan và mở rộng cuộc sống ra khỏi những bức tường. Khi còn là một đứa trẻ, Eren đã nung nấu ý định gia nhập Trinh sát binh đoàn sau khi chứng kiến thảm kịch gia đình mình.
Khi còn là một đứa trẻ, Eren quan tâm sâu sắc đến Armin, người bạn tốt nhất và duy nhất của anh trước khi anh gặp Mikasa và nhận cô làm em gái nuôi. Ngược lại, Eren cũng có nhiều lần thể hiện các hành vi rất bạo lực trong việc bảo vệ những người mà anh thậm chí không biết. Chẳng hạn như kết liễu những tên bắt cóc Mikasa để giải cứu cô.
Eren có khả năng dính vào rắc rối nhiều tới mức, khiến cả bạn bè lẫn gia đình phải lo lắng cho anh. Eren cũng dễ bị kích động, và khi đó cơn giận có thể khiến anh trở nên điên cuồng, kèm theo mức độ bạo lực khủng khiếp. Anh nung nấu trong người mối hận thù cực kỳ sâu sắc với lũ Titan và luôn lăn xả để kết liễu chúng.
Mặc dù vậy, Erenn là một người vị tha, kiên trì, dũng cảm và có lòng quyết tâm mạnh mẽ. Tuy bị nói là thiếu tài năng để trở thành một người lính thuộc Trinh sát binh đoàn, Eren vẫn luôn nỗ lực hết mình và tốt nghiệp Học viện, trở thành một trong những chiến binh xuất xắc nhất nhân loại.
Anh đánh giá cao và ngưỡng mộ đồng đội của mình. Eren đặc biệt quan tâm chăm sóc mọi thành viên trong nhóm của mình, và sẽ nhanh chóng bùng nổ cơn thịnh nộ nếu một trong số họ bị thương hoặc bị giết trước mặt anh. Tuy là đề cao mạng sống con người, nhưng anh lại cho rằng những ai đánh cắp sự tự do và ước mơ của những người khác xứng đáng phải chết..
Trong khi giả định hình dạng Titan của mình, Eren dường như trở nên man rợ hơn, khát máu và không thể kiểm soát được. Mặc dù anh có thể kiểm soát cơ thể Titan của mình một cách có ý thức sau Trận chiến tại Trost, Eren có thể dễ dàng bị cuốn bữa tiệc máu khi đang hăng say tàn sát các Titan khác.
Cập nhật thông tin chi tiết về Severus Snape: Ai Trong Harry Potter Là Ai? trên website Gdcn.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!