Điềm Báo Mạt Thế Wattpad / Top 11 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 4/2023 # Top View | Gdcn.edu.vn

Chương 30: Điềm Báo Của Mạt Thế

Đa Dư từ không gian ra ngoài, cảm thấy một sự khó chịu khó mà diễn tả thành lời, ép xuống một nỗi hận mạc danh.

Cô nhìn lên thiên không là một mảnh mờ mịt mông lung, tựa như bị một tầng sa mỏng che phủ, lòng thắt một cái, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tay.

Đây là thành quả lớn nhất mà trước đó cô mua được, không cần năng lượng điện, chỉ cần mỗi ngày lắc hai cái thì đồng hồ sẽ không bao giờ ngừng chạy, phía trên còn có ngày tháng năm.

Quan trọng nhất là cô có hai chiếc, một to một nhỏ, đây là phiên bản giới hạn dành cho tình nhân.

6:20 tối ngày 11 tháng 6 năm 2025.

Khóe miệng người nào đó mãnh liệt giật giật hai cái, hay lắm, cô bất giác ngủ đến một ngày hai đêm rồi.

Thật ra Đa Dư không muốn ngủ lâu như vậy, nhưng trong quá trình chìm đắm trong đó bất tri bất giác thời gian đã trôi đi.

Trước khi trùng sinh, mạt thể xảy ra vào lúc 7:00 ngày 11 tháng 6 năm 2025, cũng có nghĩa là từ giờ đến lúc mạt thế xảy ra chỉ còn bốn mươi phút.

Sáu giờ hơn, đại đa số người sẽ chạy loạn khắp nơi.

Đa Dư nhìn nơi mình sinh sống hơn hai mươi năm qua một lần cuối, rồi xuất phát đi ra ngoại thành.

Rất đông người đi trên đường, có những người vội vội vàng vàng đi làm, có những học sinh vừa chạy vừa tranh thủ ăn, còn có rất nhiều người trông bơ phờ mất tinh thần, nhìn qua có cảm giác thiếu đi chút sức sống.

Xe của Đa Dư mở cửa sổ, ngay vào lúc cô đang dừng xe chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến, không có chút dấu hiệu phanh gấp đâm thẳng về phía xe cô.

Cô liền dừng đạp phanh xe, chuyển sang đạp số gia tăng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụi cỏ ven đường bên phải.

Chiếc xe con màu đen suýt soát sượt qua xe của cô, đâm vào một chiếc xe chở hàng màu trắng.

‘Rầm’ một tiếng.

Đã mười phút trôi qua, cảnh sát giao thông thường ngày sẽ xuất hiện đầu tiên lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Đa Dư chật vật lái xe thoát khỏi bụi cỏ, vừa thấy đèn chuyển xanh thì không chút chần chờ, tăng tốc chạy khỏi hiện trường xe đâm, hướng về phía ngoại thành.

Cô vừa nhìn qua gương chiếu hậu thì đã thấy, tròng mắt đen trong mắt ông chú lái xe con màu đen đã ít đi rất nhiều.

Cuộc đụng xe lúc này dường như là khai mạc của mạt thế, những vụ tai nạn xe liên tiếp xảy ra, những tiếng tranh cãi không ngừng truyền đến.

Cách mạt thế nổ ra còn hai mươi phút, cô thường phải mất thêm mười lăm phút nữa để ra được ngoại thành.

Lần này trở về không chỉ phải tránh xe cộ trên đường, mà còn phải tránh những dòng người trên đường, căn bản là không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ gì.

Mười lăm phút đã qua đi, cô mới chỉ đi được một đoạn đường thường chỉ mất có năm phút.

Mắt nhìn chỉ còn lại năm phút, xe của Đa Dư dừng lại trước ngã tư đường.

Ở đây có hai người cảnh sát, cô nhìn một người trong đó tinh thần có vẻ đang không được tốt, liền bị một chiếc xe từ phía sau cán nát không thương tiếc, người cảnh sát còn lại muốn qua đó thì bị chiếc xe khác ngẫu nhiên cản trở.

Giao thông ở đây hoàn toàn bị đình trệ, có rất nhiều người ngồi trong xe hướng ra ngoài mắng chửi, cũng có nhiều người để xe nổ máy mà người lại không đi ra.

Đa Dư lái xe chạy lên đường dành cho người đi bộ, ngã tư đường xe quá đông, người đi bộ lại tương đối ít.

Trước mặt có một cặp đôi, tinh thần người nam đã hoàn toàn đờ đẫn, động tác máy móc đi về phía trước, người nữ thì không ngừng lắc cánh tay người con trai, vẻ mặt bi thương cầu xin.

“Giai Minh, em xin lỗi, anh đừng giận mà, em biết anh vừa mới tỉnh lại, bắt anh ra ngoài là em không đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn cùng anh đi dạo thôi.

Anh nói chuyện với em đi có được không, không phải là anh thương em nhất sao? Em…”

Xe của Đa Dư vượt qua hai người, lời nói của cô gái vĩnh viễn sẽ không thể được nghe thấy.

Đa Dư chỉ có thể đồng tình với cô gái kia, chàng trai kia rõ ràng là sắp biến dị rồi.

Thực ra cô có thể nhắc nhở cô gái đó để cho cô ấy bỏ đi, để cho cô ấy cẩn thận hơn, nhưng ai sẽ tin lời cô chứ, không bị mắng là đồ điên mới lạ.

Kiếp trước cô đã từng trải qua sự việc giống như vậy, đổi lại là ai thì cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Đa Dư từ không gian ra ngoài, cảm thấy một sự khó chịu khó mà diễn tả thành lời, ép xuống một nỗi hận mạc danh.

Cô nhìn lên thiên không là một mảnh mờ mịt mông lung, tựa như bị một tầng sa mỏng che phủ, lòng thắt một cái, nhìn xuống đồng hồ điện tử trên tay.

Đây là thành quả lớn nhất mà trước đó cô mua được, không cần năng lượng điện, chỉ cần mỗi ngày lắc hai cái thì đồng hồ sẽ không bao giờ ngừng chạy, phía trên còn có ngày tháng năm.

Quan trọng nhất là cô có hai chiếc, một to một nhỏ, đây là phiên bản giới hạn dành cho tình nhân.

6:20 tối ngày 11 tháng 6 năm 2025.

Khóe miệng người nào đó mãnh liệt giật giật hai cái, hay lắm, cô bất giác ngủ đến một ngày hai đêm rồi.

Thật ra Đa Dư không muốn ngủ lâu như vậy, nhưng trong quá trình chìm đắm trong đó bất tri bất giác thời gian đã trôi đi.

Trước khi trùng sinh, mạt thể xảy ra vào lúc 7:00 ngày 11 tháng 6 năm 2025, cũng có nghĩa là từ giờ đến lúc mạt thế xảy ra chỉ còn bốn mươi phút.

Sáu giờ hơn, đại đa số người sẽ chạy loạn khắp nơi.

Đa Dư nhìn nơi mình sinh sống hơn hai mươi năm qua một lần cuối, rồi xuất phát đi ra ngoại thành.

Rất đông người đi trên đường, có những người vội vội vàng vàng đi làm, có những học sinh vừa chạy vừa tranh thủ ăn, còn có rất nhiều người trông bơ phờ mất tinh thần, nhìn qua có cảm giác thiếu đi chút sức sống.

Xe của Đa Dư mở cửa sổ, ngay vào lúc cô đang dừng xe chờ đèn đỏ.

Một chiếc xe con màu đen trực tiếp lao đến, không có chút dấu hiệu phanh gấp đâm thẳng về phía xe cô.

Cô liền dừng đạp phanh xe, chuyển sang đạp số gia tăng tốc độ nhanh nhất đâm vào bụi cỏ ven đường bên phải.

Chiếc xe con màu đen suýt soát sượt qua xe của cô, đâm vào một chiếc xe chở hàng màu trắng.

‘Rầm’ một tiếng.

Đã mười phút trôi qua, cảnh sát giao thông thường ngày sẽ xuất hiện đầu tiên lại chậm chạp chưa thấy xuất hiện.

Đa Dư chật vật lái xe thoát khỏi bụi cỏ, vừa thấy đèn chuyển xanh thì không chút chần chờ, tăng tốc chạy khỏi hiện trường xe đâm, hướng về phía ngoại thành.

Cô vừa nhìn qua gương chiếu hậu thì đã thấy, tròng mắt đen trong mắt ông chú lái xe con màu đen đã ít đi rất nhiều.

Cuộc đụng xe lúc này dường như là khai mạc của mạt thế, những vụ tai nạn xe liên tiếp xảy ra, những tiếng tranh cãi không ngừng truyền đến.

Cách mạt thế nổ ra còn hai mươi phút, cô thường phải mất thêm mười lăm phút nữa để ra được ngoại thành.

Lần này trở về không chỉ phải tránh xe cộ trên đường, mà còn phải tránh những dòng người trên đường, căn bản là không thèm để ý đến đèn xanh đèn đỏ gì.

Mười lăm phút đã qua đi, cô mới chỉ đi được một đoạn đường thường chỉ mất có năm phút.

Mắt nhìn chỉ còn lại năm phút, xe của Đa Dư dừng lại trước ngã tư đường .

Ở đây có hai người cảnh sát, cô nhìn một người trong đó tinh thần có vẻ đang không được tốt, liền bị một chiếc xe từ phía sau cán nát không thương tiếc, người cảnh sát còn lại muốn qua đó thì bị chiếc xe khác ngẫu nhiên cản trở.

Giao thông ở đây hoàn toàn bị đình trệ, có rất nhiều người ngồi trong xe hướng ra ngoài mắng chửi, cũng có nhiều người để xe nổ máy mà người lại không đi ra.

Đa Dư lái xe chạy lên đường dành cho người đi bộ, ngã tư đường xe quá đông, người đi bộ lại tương đối ít.

Trước mặt có một cặp đôi, tinh thần người nam đã hoàn toàn đờ đẫn, động tác máy móc đi về phía trước, người nữ thì không ngừng lắc cánh tay người con trai, vẻ mặt bi thương cầu xin.

“Giai Minh, em xin lỗi, anh đừng giận mà, em biết anh vừa mới tỉnh lại, bắt anh ra ngoài là em không đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật của em, em chỉ muốn cùng anh đi dạo thôi.

Anh nói chuyện với em đi có được không, không phải là anh thương em nhất sao? Em…”

Xe của Đa Dư vượt qua hai người, lời nói của cô gái vĩnh viễn sẽ không thể được nghe thấy.

Đa Dư chỉ có thể đồng tình với cô gái kia, chàng trai kia rõ ràng là sắp biến dị rồi.

Thực ra cô có thể nhắc nhở cô gái đó để cho cô ấy bỏ đi, để cho cô ấy cẩn thận hơn, nhưng ai sẽ tin lời cô chứ, không bị mắng là đồ điên mới lạ.

Kiếp trước cô đã từng trải qua sự việc giống như vậy, đổi lại là ai thì cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: chúng tôi

Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế

Giới thiệu truyện Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế- Tác giả: Nhược Y Doanh

Truyện được đăng trên Truyện 88. Nghiêm cấm sao chép đăng lại

, biến thái, 1×1, song cường, 3s, HE. Thể loại:Xuyên không, đoạt xá trùng sinh, mạt thế

Tịnh Ly là một linh hồn hoa yêu mang theo oán hận nồng đậm đến mức không thể luân hồi xuyên đến đây, hóa thành một chiếc nhẫn ngọc ẩn sâu ngàn năm.

Lần thứ hai ý thức mở ra, nàng mới biết mình đã đến một thế giới khác, trơ mắt nhìn một bạch liên hoa gian khổ vượt qua hai năm mạt thế, lại bị người khác hết lần này đến lần khác lợi dụng cùng lừa dối mà chết thảm.

Vì sao vận mệnh lại nực cười như vậy, dù nàng không yếu đuối nhu nhược như nha đầu này nhưng bọn họ đều ngu ngốc giống nhau, đều ngây thơ tin tưởng những kẻ cặn bã.

Giao ra lòng tốt cùng chân thành đổi lại phản bội cùng cả tính mạng.

Nàng hận, hận lòng người dơ bẩn… Nếu có kiếp sau nàng sẽ mở to mắt nhìn thấu nhân tâm, bắt những kẻ tổn thương nàng phải sống không bằng chết!

Oán khí tràn ngập, phong ấn không chống đỡ nổi mà vụn vỡ, trên trời đánh xuống một đạo tử lôi, hồn phách không tan mà hợp, đoạt xá trùng sinh.

Mở mắt ra đã không còn một hoa yêu u mê, không còn một bạch liên hoa vô dụng yếu đuối, chỉ có một đôi mắt nhìn người lạnh giá thấu xương, che giấu trong đó một sự xinh đẹp khát máu.

Bạch liên hoa yếu đuối vô dụng mang trong mình linh hồn hoa yêu cường đại làm sao rong chơi mạt thế, đánh thây ma, dạy bảo bảo giết người???

Trích đoạn 1:

Nữ hài tử cố chấp nắm lấy góc áo của Phỉ Nhược không buông, dùng đôi mắt to tròn lại ngập nước như cún con để nhìn cô, giọng nói ủy khuất mang theo nức nở vang lên: “Mẹ!…Hức, Điềm Điềm rất ngoan, đừng bỏ rơi Điềm Điềm…oa!”

Nhìn cô bé trước mặt khóc đến thở không ra hơi, trán Phỉ Nhược nổi gân xanh giựt liên hồi, cô không biết “Phỉ Nhược” có con gái lớn như vậy từ khi nào.

Trích đoạn 2:

Trên cây treo một vài thây ma bị cột chặt bằng chỉ đỏ, tạo hình tứ chi vặn vẹo quỷ dị vẫn còn đang nhe răng giãy giụa gào thét. Đứng trước bọn chúng có hai người, một lớn một nhỏ, một cô gái thanh thuần xinh đẹp biểu tình lạnh nhạt, nhỏ là một cô bé tầm năm sáu tuổi đáng yêu như kẹo ngọt.

“Nhìn rõ chưa? Là thây ma thì cứ ở cổ, tại chỗ này này, cắt rụng đầu xuống là xong. Nếu là con người cũng như vậy tiến hành, nhưng nếu muốn hành hạ thì phải ở chỗ này đâm vào rồi rạch xuống, rõ chưa?” Giọng nói đều đặn không cảm xúc từ miệng cô gái thoát ra, nếu không để ý đến nội dung thì thật sự là một giọng nói mềm nhẹ dễ nghe.

“Dạ rõ ạ!” Cô bé đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác cùng chỉ dẫn của cô gái biểu tình nghiêm túc đáp lời.

Trích đoạn 3:

Trước cửa, một thiếu niên trẻ tuổi cầm thực phẩm khô – món đầu bảng trao đổi của căn cứ, nhìn cô bé đang nói không ngừng trước mặt, biểu tình cứng ngắc.

“Anh ơi! Anh là muốn theo đuổi mẹ em hay đến làm con rể vậy ạ. Mẹ em nói chỉ người nào mang tinh hạch cấp 4 trở lên thì mới cho vào.” Thấy người trước mắt đang chằm chằm nhìn mình không nói chuyện, cô bé lộ ra biểu tình hiểu rõ, e ngại nói nhỏ.

“Năm nay em chỉ mới bảy tuổi thôi, Điềm Điềm không ngại anh thực lực yếu lại thiếu ngoại hình gì đó đâu, em chỉ ngại anh đợi Điềm Điềm lớn, dù không già chết thì cũng sẽ bị nghẹn chết. Mẹ nói em là đứa bé ngoan không được gây phiền phức cho người khác nên thật xin lỗi anh nha.”

Sau một hơi nói chuyện, khí không suyễn mặt không đỏ, lại chớp chớp đôi mắt vô tội đóng lại cửa, Phỉ Điềm Điềm quay đầu nhìn mẫu thân đại nhân, biểu tình mong đợi. Đồng chí đứng bên ngoài trực tiếp hóa đá, vỡ vụn tại chỗ.

Phỉ Nhược gật đầu, biểu tình tán thưởng: “Khí thế rất tốt, hôm nay miễn bài tập dã ngoại.”

***

Phòng khách đột nhiên xuất hiện một nam nhân đang cười đến vô lại, Phỉ Nhược mở ra yêu nhãn nhìn đến ngoài tiểu khu, Phỉ Điềm Điềm đang gặm socola cưỡi trên yêu thú, cùng mấy tên đồng lõa chạy ra ngoài thành, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

“Nghe Điềm Điềm nói Nhược tiểu thư đang tìm đối tượng tái hôn, như vậy không biết tôi có đáp ứng được những yêu cầu của cô không?” Mỗ nam một mặt biểu tình nghiêm túc tiến cử bản thân.

“Được lắm, Phỉ, Điềm, Điềm!” Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi, xoay người vào phòng, đóng cửa.

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Tác Giả: Đoạn Tội Hoa (断罪花)

Thể Loại: Hiện đại, mạt thế, trọng sinh, tang thi, dị năng, tình độc hữu chung, manh văn, ấm áp, công sủng thụ, huynh đệ niên thượng, chủ thụ, xuẩn manh nhu thuận tạc mao (?) thụ x băng sơn cường thế trung khuyển công, có H, 1×1, HE

CP: Dịch Hạo Thiên x Dịch An Thần (Lâm Tử Hiên)

Tình Trạng Bản Gốc: Hoàn (77 chương chính văn + 13 phiên ngoại)

Tình Trạng Edit: Hoàn ∩(︶▽︶)∩

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Beta:

Tiểu công: Dịch Hạo Thiên, tiểu thụ: Dịch An Thần.

Vào mạt thế, tiểu thụ hại tiểu công bị tang thi quào trầy, trong lúc tiểu công hôn mê, tiểu thụ đi ra ngoài giúp tiểu công tìm nước uống, kết quả bị người hãm hại rơi vào bầy tang thi dẫn tới tử vong. Tiểu công chống đỡ vượt qua được bệnh độc của tang thi, thức tỉnh dị năng lôi hệ và băng hệ, tiểu công đã thích tiểu thụ từ rất lâu, sau khi tỉnh lại mang theo đồng bạn của mình cùng nhau đi tìm tiểu thụ, nhưng cuối cùng chỉ tìm được xác của tiểu thụ.

Sau đó tiểu thụ trọng sinh vào một người xa lạ, tên là Lâm Tử Hiên, đồng thời có được một cái không gian. Thời điểm là hai tuần sau đó, cậu trở về nơi mình đã chết trước đây, tìm được cái đồng hồ quả quýt có mật mã mà mỗi người trong gia đình bọn họ đều có. Lúc này bị tiểu công phát hiện ra, ở nơi mà tiểu thụ chết tiểu công đã mang đi hết tất cả những thứ thuộc về tiểu thụ, chính là không tìm được cái đồng hồ kia, mà tiểu thụ thoáng cái lại tìm được đồng hồ quả quýt, cho nên tiểu công hoài nghi tiểu thụ, liền xách lấy cậu trở về đội ngũ của mình. Tiểu thụ không nói cho tiểu công biết thân phận của mình, bởi vì cậu biết cho dù có nói ra thì tiểu công cũng sẽ không tin tưởng. Sau đó trải qua một lần lại một lần tiếp xúc, tiểu công phát hiện được điểm đáng ngờ, tìm ra sơ hở, liền lợi dụng cái đồng hồ có mật mã kia, cuối cùng cũng xác định được cái tên Lâm Tử Hiên này chính là người nhị đệ đã chết của mình kia. Sau đó chính là một loạt các loại sủng nịch ~(≧▽≦)/~ bộp bộp bộp (giải thích cho bạn nào chưa hiểu cái tiếng này, đại khái thì em nó chính là tiếng vỗ tay ấy)

Còn có, trước khi tiểu thụ chết không biết tiểu công thích mình, cho đến sau khi trọng sinh mới biết được.

Mạt thế trọng sinh văn, thể loại tiểu công vì cứu tra thụ mà chết, tiểu thụ hối hận trọng sinh các loại trung khuyển thụ vẫn là manh điểm của ta. Tuy rằng truyện này không giống nhiều lắm, nhưng cũng là một bộ cực ấm áp sủng nịch văn.

Tiểu thụ trọng sinh vào cơ thể của Lâm Tử Hiên, đồng thời, Lâm Tử Hiện là một người sống đời sống thực vật, thế nhưng vào mạt thế sau một tháng liền tự mình thức tỉnh, sau đó sinh tồn được 10 năm trong mạt thế, sau khi chết vừa vặn trọng sinh quay về trên người mình. Nói cách khác, kỳ thực thời điểm tiểu thụ trọng sinh, trong thân thể Lâm Tử Hiên phải có hai cái linh hồn, một là tiểu thụ, một là Lâm Tử Hiên của 10 năm sau, nhưng là bởi vì có chút nguyên nhân, tiểu thụ chiếm lấy thân thể, liền nhận được ký ức 10 năm sau của mạt thế.

Người hại chết tiểu thụ, tiểu thụ cũng nhất nhất báo thù, gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ bị tang thi ăn, đừng cảm thấy tiểu thụ độc ác a, kỳ thực tiểu thụ vẫn còn khả ái chán.

Rất lâu về trước Dịch gia là một gia tộc tu tiên, tiểu thụ trọng sinh vào người của Lâm Tử Hiên, là bởi vì trên người Lâm Tử Hiên có đeo một sợi dây chuyền mà ông của tiểu thụ đưa cho. Với cả tiểu thụ và tiểu công đều có một cái không gian, thế nhưng về sau thì không gian của hai người dung hợp lại với nhau, lấy của tiểu công là gốc, tiểu thụ không có không gian.

Có một cái giả thiết tương đối nhàm chán, chính là Dịch gia còn có một cái chìa khóa, vốn có thể mở ra được một cái siêu thần khí, bất quá nếu như mở ra siêu thần khí thì sẽ phá hỏng sự cân bằng của thế giới, bởi vậy siêu thần khí có xuất hiện nhưng chỉ có thể giữ lại ở trong thân thể của tiểu công, dường như một chút tác dụng cũng hổng có!

Tóm gọn lại, những bạn thích mạt thế sủng nịch văn, yên tâm dũng cảm rơi vào đi!!! Cùng lắm thì chỉ coi quyển thứ nhất là được!

Kỳ thực thì do ta mới ngốn xong bộ “Mạt thế trọng sinh chi vật hy sinh phản kích”, bộ này rất hay, tình tiết diễn biến cực logic, lúc đầu có những tình tiết ẩn thì tới sau được giải đáp trọn vẹn hết, lời văn hài hước mà nhân vật thì cũng đáng yêu lắm, nói chung là một bộ đam mỹ đáng đọc, ai chưa đọc thì nhào vô bộ này đú với ta luôn đi. À dẫn nhiều vậy là để nói tới vụ ta đang cực kỳ bấn thể loại mạt thế trọng sinh, mà mấy bộ mạt thế được edit hoàn thì đếm trên đầu ngón tay thôi (ta rất sợ phải lọt hố mấy bộ chưa hoàn nha, đọc mà ấm ức lấm cơ ). Thế là ta mới đú đỡn đi kiếm QT mấy bộ mạt thế đọc thì dính ngay em này, cực hợp với sở thích của ta, đan xen giữa mạt thế và huynh đệ văn

Trong bộ này thì ta thấy em thụ cũng chả có tạc mao bao nhiêu đâu, chả hiểu sao tác giả lại gắn mác vậy nữa. Đời trước em không nhận ra được sự cưng chiều của anh, chỉ coi cái chuyện anh cưng em là đương nhiên nên không biết quý trọng, hết lần này tới lần khác đẩy anh vào chỗ nguy hiểm chỉ vì những người bạn không xứng đáng của em. Đến khi anh bị thương hấp hối thì em ngộ ra, nhưng lúc này lại bị người hãm hại mà rơi vào vòng vây tang thi, thế là em toi mạng. Khi trọng sinh em đã ngoan hơn nhiều rồi, mặc dù lúc đầu là muốn thành đàn em của anh nên phải nịnh chút xíu, nhưng mà ta thấy về sau em cũng nghe lời lắm cơ, còn ngốc ngốc nữa, nên dễ thương lắm

Còn anh công, ừm thì lúc đầu cũng ra dáng chuẩn công lắm, cái gì mà băng sơn lạnh lùng người sống chớ gần, khi em chết thì như muốn phá hủy cả thế giới, tới nỗi mấy thằng bạn với cả người em thứ ba của anh còn sợ quéo nữa cơ mà. Thế mà cái hình tượng chả duy trì được bao lâu đâu, tới khi biết em yêu mình sống lại thì hình tượng của anh đâu rồi hả hả hả, cái gì mà luyến đồng (nhờ em tu luyện pháp thuật của gia tộc để lại nên lúc sau cơ thể em sẽ được tái tạo lại, là một Dịch An Thần hàng thật từ trong ra ngoài luôn ấy, nhưng do năng lực chưa đủ nên chỉ có thể dừng lại ở mức 3 tuổi rồi trải qua khoảng 2 tháng thì khôi phục về tuổi thật của em, vậy mà người anh, người chồng yêu vấu của em chỉ cần đụng vào em lúc em còn ở tuổi vị thành niên liền động dục), cái gì mà tinh trùng thượng não (thời điểm nào chỗ nào cũng muốn xxx, từ lúc em nhỏ tới lúc em lớn lên trong đầu anh ngoài cưng em ra là toàn xxx), cái gì mà trung khuyển chân chó thê nô, anh không thiếu một thứ. Tác giả hãy trả lại cho em con người băng sơn công ngầu lòi trước đây đi

PS: Do tác giả hay sử dụng mấy từ đồng âm nên thỉnh thoảng trong truyện sẽ xuất hiện vài chữ đồng âm nhưng lại sai chính tả, không phải là tại tớ edit sai chính tả đâu nhá