Phần 1: Sự gặp gỡ của tình yêu trọn đời
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans – giấc mơ của Snape từ thuở thiếu thời. Lần gặp gỡ tình cờ với cô chính là khoảnh khắc mở ra chuỗi ngày hạnh phúc nhất và cũng đau thương nhất trong cuộc đời Snape. Để rồi khi Lily chết dưới tay chúa tể hắc ám, trái tim vốn đã u ám của Snape dần nguội lạnh và vỡ tan ra thành từng mảnh. Suốt phần đời còn lại, Snape hy sinh hết tất cả những gì mình có để giữ trọn lời hứa với người con gái mình yêu, đó là bảo vệ Harry Potter, đứa con trai duy nhất của Lily. Nhưng trớ trêu thay, Harry lại giống hệt với cha mình, kẻ mà ông căm hận bấy lâu nay. Trước sự giằng xé bởi mối căm hận thời niên thiếu, Severus vẫn lựa chọn thực hiện lời hứa với người con gái mình yêu, ông theo sau và bảo vệ những đứa trẻ ấy đến hơi thở cuối cùng. Nếu để ý thấy, ba đứa trẻ bao gồm cả Harry đều mang một nét gì đó vô cùng riêng biệt thuộc về Lily: ví như Harry có đôi mắt màu xanh biếc, như Ron sở hữu mái tóc màu đỏ rực, hay như Hermione với trí thông minh nhạy bén cùng thành tích luôn đứng đầu trong trường. Cũng vì tìm thấy hình ảnh của Lily trong nhóm bạn nhỏ ấy, ông chấp nhận làm gián điệp hai mang, chịu mọi tiếng xấu về mình, thậm chí giết chết cụ Dumbledore để rồi nhận lại sự oán thán của người đời, ông làm tất cả những việc đó, có chăng chỉ là để bảo vệ mối tình khắc cốt ghi tâm và chấp niệm đau khổ một đời của mình bằng mọi giá…Câu hỏi đầu tiên trong lớp Độc dược mà Snape hỏi Harry: “Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?
Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, “lan nhật quang – aspodel” là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là “lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ.”
Còn “ngải tây – wormwood” thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape có thể dịch ra là: “Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta.”
Nếu nghiên cứu kĩ hơn, trong thần thoại Hy Lạp, lan nhật quang gắn liền với cái chết và tang tóc, dễ dàng tìm hiểu được loài lan này được dùng trên vương miện của Persephone (vợ của Hades). Không khó để thấy Snape hình dung rằng Lily giống như Persephone và thầy giống như Hades mặc dù là thầy không thể cưới Lily.
Và còn ly kì hơn, hoa lan nhật quang dùng để chữa các vết rắn cắn. Trong truyện, Lily đã hy sinh thân mình bảo vệ cho người con trai khỏi người kế vị của Slytherin– người được cho là có liên kết mật thiết với rắn.
Và ngải tây, hóa ra còn liên hệ tới nữ thần mặt trăng Artemis. Và… biểu tượng liên hệ chặt chẽ với vị thần này là một con hươu. Hươu cũng chính là vị thần hộ mệnh của Lily, và Snape, người yêu cô say đắm.
Severus Snape đã dành gần như trọn cuộc đời mình để yêu Lily Evans, thậm chí thần hộ mệnh của ông cũng biến thành con hươu cái, giống với thần hộ mệnh của Lily (thần hộ mệnh sẽ thay đổi dựa theo người mà mình yêu quý).
Mình tin rằng câu nói cảm động nhất khi nói với người yêu chính là “Anh yêu em như Snape yêu Lily.” Bởi tình yêu người thầy này dành cho cô gái tóc đỏ ấy chính là thứ tình cảm sâu sắc nhất, hi sinh nhất, thầm lặng nhất và cũng dữ dội nhất.Thầy đã yêu Lily gần như trọn cuộc đời. Ngay cả khi cô ấy đã lấy người khác, đã có một gia đình của riêng mình. Và ngay cả khi cô ấy đã mất đi, tình yêu đó vẫn mãi trường tồn, chưa từng thay đổi.
Mình có đọc được một câu nói rất hay, đó là: “Đã nói là cả đời, thì thiếu một năm, một tháng, một ngày đều không còn là cả đời nữa.”Liệu ai đáp ứng nổi “cả đời”? Có lẽ chỉ có duy nhất một Severus Snape mà thôi.
Mục đích sống của Severus Snape không phải là quyền lực, cũng không phải là đam mê với nghệ thuật hắc ám, mà là vì tình yêu trọn đời với người con gái trong trắng xinh đẹp Lily Evans. Ông vừa là người hùng thầm lặng trong trận chiến Hogwarts lại vừa là kẻ si tình vĩ đại, cao cả đến tận giây phút cuối cùng.
Phần 2: Đường tới Hogwarts – đường tới nỗi ân hận dai dẳng một đời
Snape cùng Lily lên chuyến tàu tốc hành Hogwast. Lily – cô bé phù thủy gốc muggle hào hứng tìm hiểu về thế giới phép màu, nhờ có Snape mà bớt bỡ ngỡ. Snape – đứa trẻ kì quặc và cô độc, nhờ có Lily mà có bạn đồng hành. Cậu bé đã tin vào những ngày tháng tốt đẹp tiếp theo cùng Lily ở ngôi nhà mới, đã tin rằng từ nay về sau cuộc sống của cậu sẽ hạnh phúc hơn, một hạnh phúc mà chắc chắn phải có Lily Evans. Nhưng mà số phận thường hay trêu ngươi con người một cách tàn nhẫn, mọi thứ chỉ tệ đi, tệ đi và ngày càng tệ đi. Hai đứa trẻ đáng lẽ đã có một tình bạn bền chặt, hoặc thậm chí là có thể hơn cả tình bạn, nếu không có những sự lựa chọn sai lầm không thể cứu vãn.
Snape đã tin rằng Lily sẽ cùng cậu vào nhà Slytherin vì với cậu bé đó là nhà giỏi giang nhất, là nơi cậu và Lily sẽ tiếp tục ở bên cạnh nhau mà quên đi sự thật Lily là phù thủy gốc Muggle. Lily đã hết sức lo lắng hỏi Snape rằng “ Làm phù thủy gốc Muggle thì có khác gì không?” Snape hơi ngập ngừng một chút nhưng cậu bé đã trả lời rằng không, không khác gì cả. Mình cảm thấy đó có lẽ là điều dịu dàng nhất Snape giành cho cô bé mà cậu yêu thương, để rồi sau này cậu chỉ toàn sai lầm, để đến khi mọi thứ đã quá muộn, đã quá muộn thì cậu mới biết cách trân trọng và hi sinh vì Lily, lúc mà mọi sự hi sinh đều chỉ có thể giành cho con trai của người mà cậu yêu nhất. Đây có lẽ cũng là lời dối lòng đầu tiên, mở đầu cho ca một cuộc đời đầy những lười nói dối của Severus Snape để bảo vệ cho Evans Lily và con trai cô ấy.
Snape từ khi là một đứa trẻ đã có nhiều tham vọng, cậu bé muốn thoát ra khỏi cuộc sống như cậu đã sống trong ngôi nhà nhỏ ở đường Bàn Xoay, cậu bé muốn trở nên đặc biệt, muốn được mọi người coi trọng. Vì vậy từ rất sớm cậu đã thể hiện sự hứng thú với nghệ thuật hắc ám, những câu thần chú học sinh không được phép sử dụng, những công thức đặc biệt và hiệu quả để cậu trở thành người giỏi nhất bộ môn Độc dược. Không thể phủ nhận tài năng của Snape, cậu đã chứng tỏ năng lực bản thân khác hoàn toàn với ngoại hình nhếch nhác đến tội nghiệp của mình. Nhưng mà cậu lại đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời, là Lily.
Snape đánh bạn với tụi nhà Slytherin, những đứa xấu xa và độc ác. Lily đã cố gắng can ngăn cậu dừng việc ấy lại, dừng cái đam mê ngu muội với nghệ thuật hắc ám lại nhưng Snape đã không chọn nghe Lily. Đàn đúm cùng tụi mầm mống Tử thần thực tử kia làm Snape phải đối mặt với một sự thật mà từ ban đầu cậu đã chọn chối bỏ. Bọn chúng coi thường phù thủy gốc muggle, gọi họ là máu bùn, là lũ có pháp thuật không chính thống, là lũ bẩn thỉu và không xứng đáng ngang hàng cùng phù thủy thuần huyết. Mình tin rằng Snape ngay từ đầu đã có ý thức như vậy, ngay từ trước khi tới Hogwarts vì cái cách ngập ngừng khi mà cậu bé trả lời câu hỏi của Lily rằng phù thủy gốc muggle như cô bé có khác gì không. Nhưng tình cảm Snape dành cho Lily đủ để cậu dẹp qua một bên sự thật ấy, phải nói là chối bỏ sự thật ấy thì đúng hơn. Nhưng giờ đây khi nhập bọn cùng hội nhà Sly, việc thân thiết với Lily sẽ là cả một sự sỉ nhục, cậu sẽ bị coi thường, bị trêu trọc, bị cho ra rìa vì không biết tự hào về dòng màu phù thủy chảy trong người. Snape của giai đoạn này chính là bị dằn vặt giữa tình yêu và lí tưởng. Snape yêu Lily ghét nhìn thấy tụi con trai, nhất là James Potter vay quanh cô nàng. Nhưng Snape cũng vì lí tưởng của bản thân mà đàn đúm với tụi Slytherin, những đứa cùng một tham vọng thuần chủng hóa giới phù thủy. Vì vậy mà Snape không thể chấp nhận sự thật Lily ngày càng rời xa mình nhưng cũng không thể giang tay ra kéo cô bé về phía mình. Lúc ấy Snape mới chỉ là một cậu trai mười mấy tuổi, tha thiết được tôn trọng, tha thiết được thuộc về một nơi nào đó, mà nơi đã giang tay ra chọn cậu lại là nhà Sly, mình tin rằng cậu bé đã thật sự bị dằn vặt tột cùng giữa tình cảm mình giành cho Lily và khát vọng tuổi trẻ, và lúc ấy mình nghĩ cậu đã chọn con đường mà bản thân muốn đi, cậu không biết được Lily Evans thật sự quan trọng với cậu đến mức nào.
Kí ức của giáo sư Snape chỉ được thể hiện qua một vài chi tiết hiện lên từ chút ít cuối cùng mà thầy để lại cho Harry khiến điều mình băn khoăn nhất mãi mãi không thể có câu trả lời. Mình không biết liệu có giây phút nào cô Lily giành tình cảm cho thầy hay không, có giây phút nào cô muốn cảm hóa thay đổi thầy dưới tư cách là một người yêu thương hay không. Mình không biết nếu thầy không vì lý tưởng, vì mê muội trong con đường trở thành Tử thần thực tử, và quay đầu sớm hơn, và không dùng những lời lẽ nặng nề với cô Lily thì liệu hai người có cơ hội nào hay không. Mình không dám đoán mò về tình cảm mà cô Lily giành cho thầy, có thể cô đủ bao dung giành cho tất cả mọi người trong đó thì thầy là người cô giành cho nhiều sự bao dung và kiên nhẫn nhất. Hay đã có lúc cô giành cho thầy nhiều hơn tình bạn nhưng thầy đã tự mình đánh mất nó. Mình cũng không biết cô Lily và chú James đến với nhau như thế nào, vì đối với mình chú James cũng không phải một người đàn ông tuyệt vời. Dù chú ấy không đam mêm nghệ thuật hắc ám hay trở thành tay chân của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, nhưng chú đã đã thể hiện mình là một kẻ ngông cuồng, phá phách, thích liều mạng và hơi lố bịch trong việc cố gắng gây sự chú ý từ cô Lily. Đến năm thứ 7 cô Lily và chú James mới thành đôi, có thể là vì khi ấy chú đã trưởng thành hơn, đã bớt làm mấy hành động thấy ghét hơn, hay vì do chính thầy Snape đã thật sự làm cô thất vọng đến mức không thể cứu vãn được nữa, Mình ước gì thầy đã một lần thôi, một lần can đảm đứng trước mặt cô để nói rõ hết tình cảm của mình, để lắng nghe cô nói, dù chỉ là lời từ chối. Thà một lần bị từ chối còn hơn là im lặng, làm mình và tất cả các bồ dằn vặt suốt bao nhiêu năm về sau vì đoạn tình cảm dang dở và đau đớn này.
Snape yêu Lily nhưng trước mặt mọi người cậu còn không dám thừa nhận Lily là bạn của mình, cậu dùng lời lẽ miệt thị Lily là đồ máu bùn, không thèm sự quan tâm của cô bé, ngay cả khi cô bé ra mặt để bênh vực cho cậu khỏi sự trêu chọc của hội James và Sirius. Cậu chỉ dám lén lút gặp Lily, lén lút xin lỗi cô bé vì những gì mình đã làm, cậu bé không dám thừa nhận mình yêu Lily, bị giằng xé giữa tham vọng và tình yêu, khổ sở và kiệt quệ. Lily là một cô gái bao dung, thật sự vô cùng bao dung, hãy nhìn cách cô ấy đối xử với Snape. Từ việc là hai người bạn thân, là người đầu tiên ở bên cạnh cô bé, đưa cô bé vào thế giới phép thuật đến chỗ một kẻ xấu xa, một kẻ chỉ ôm mơ mộng trở thành Tử thần thực tử, chỉ muốn trở thành tay chân của Chúa tể hắc ám, gọi cô bé là máu bùn và ôm tham vọng hành hạ tiêu diệt mọi phù thủy gốc muggle như Lily. Nhưng dù vậy cô bé vẫn bao dung cho Snape, cô bé đã cố gắng bằng mọi cách mình có thể hi vọng khuyên ngăn được cậu ấy, hi vọng kéo được cậu ấy về được phe chính nghĩa, kéo được cậu ấy ra khỏi mộng tưởng sai lầm. Nhưng Lily đã không làm được, hoặc mất kiên nhẫn trước khi làm được điều ấy. Mình vẫn nhớ như in câu nói của Lily với Snape “Anh đã chọn con đường của anh, tôi chọn con đường của tôi”. Mình ước gì cô bé đã giành thêm một chút kiên nhẫn, một chút bao dung nữa để kéo được Snape thoát ra khỏi cái hố ngu muội ấy, nhưng mà không thể, không bao giờ có thể.
Ngày Lily chọn bỏ mặc Snape, chọn rạch ròi con đường giữa hai người, một người trở thành tay chân của Chúa tể hắc ám, một người trở thành thành viên Hội Phượng Hoàng chống Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Hai người hai con đường, hai người hai lựa chọn, hai người đã không chọn nhau, mà chọn con đường đẩy họ vào bi kịch.
Phần 3: Hi sinh mấy cũng không thắng được thời gian
Xuyên suốt cả bộ truyện thầy Snape hiện lên là một giáo sư hết sức xấu xa, dễ sợ và thiên vị. Thầy đày đọa tinh thần của Neville, thầy thiên vị cho thành tích nhà Slytherin, thầy cộc cằn với mọi đứa trẻ, thầy coi thường cả sự giỏi giang và thông tuệ của Hermione. Có nhiều người cho rằng thầy phải làm như vậy vì để diễn cho tròn vai một kẻ xấu xa, để cả thế giới tin sau đó thầy quay về bên Voldemort là thật, để tới cuối cùng chết đi hoàn thành kế hoạch giải cứu thế giới của cụ Dumbledore. Mình hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của các bồ, vì chính cô J.K đã để mọi thứ cho độc giả chọn lựa, chúng ta có quyền chọn lựa tiếp nhận câu chuyện theo hướng mà chúng ta muốn. Nhưng đối với mình, những gì thầy Snape thể hiện chính là con người thầy. Thầy Snape đam mê nghệ thuật hắc ám là thật, coi thường phù thủy gốc muggle cũng là thật, đối xử cộc cằn với mọi người cũng là thật. Đến cả cô Lily – người mà thầy giành cả đời để yêu, cả tính mạng để bảo vệ, vậy mà thầy cũng không thể đối xử với cô dịu dàng đúng mực như những gì đáng ra phải thế. Thầy Snape cay nghiệt đó là sự thật. Thầy ghét cả thế giới thầy chỉ yêu cô Lily cũng là sự thật. Thầy chưa từng đối xử dịu dàng với ai, kể cả cô Lily đó cũng là sự thật.
Giáo sư Snape trong đoạn kí ức để lại cho Harry đã không nhắc đến ngày mà cô Lily kết hôn cùng chú James, mình không biết thầy đã phải vượt qua chuyện ấy như thế nào, khi người mình yêu nhất cưới kẻ mà mình căm ghét nhất. Tưởng tượng mà xem giờ mà Harry phải thấy Ginny cưới Draco thì sẽ như thế nào. Nhưng mà ngày thầy biết Chúa tể Hắc ám đang săn đuổi Lily và muốn giết cả gia đình cô ấy, thầy đã biết là thầy sai rồi. Thầy sai rồi, lúc ấy thầy mới biết là thầy sai rồi, cô Lily quan trọng với thầy nhiều hơn mọi thứ trên cuộc đời này. Thầy tìm đến cụ Dumbledore, chấp nhận là gián điệp cho thầy, chấp nhận treo tính mạng của mình bằng sợi chỉ mong manh, hằng ngày trước mặt Voldemort làm một kẻ dối trá, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện. Thầy làm mọi thứ để bảo vệ tính mạng cho Lily Evans mà bây giờ đã là Lily Potter.
Nhưng đếb cuối cùng mọi thứ mà thầy làm cũng không thể cứu được Lily và gia đình cô ấy. Mình đã khóc không biết bao nhiêu lần cảnh thầy bước vào ngôi nhà tan hoang, ôm xác cô Lily tưởng như ngất lịm đi trong đau đớn. Thầy sai rồi, thật sự sai rồi, thầy đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình, ánh sáng đầu tiên và duy nhất cuộc đời thầy. Thầy đã lừa gạt bản thân rằng không sao cả, chỉ cần cô còn sống dù cô không ở bên thầy cũng không sao cả, dù cô ở bên thằng Potter kiêu ngạo và ngông cuồng kia cũng không sao cả, nhưng giờ đây cô chết rồi, cô thật sự chết rồi, chết vì thầy, chết dưới tay chủ nhân của thầy, thầy đã không còn dối lòng mình được nữa, không thể huyễn hoặc bản thân được nữa, tất cả đau đớn này, tất cả bi kịch này là do thầy gây ra, tất cả.
Điều duy nhất mà mình trách thầy là giá như thầy đủ độc ác để sau cái chết của Lily vẫn cứ tiếp tục con đường mà thầy đã chọn, tại sao thầy lại quay đầu, tại sao đến lúc đó mới chịu quay đầu, tại sao phải đợi cô chết rồi thầy mới quay đầu. Tại sao không phải trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ, tại sao không phải khi cô nói thầy làm ơn hãy tránh xa tụi Tử thần thực tử, làm ơn tránh xa nghệ thuật hắc ám, tại sao lại không quay đầu lúc ấy Mình biết nghĩ vậy thì lố bịch quá nhưng đó là điều duy nhất mình trách thầy, thà thầy cứ tốt đẹp hay độc ác từ đầu, thà thầy cứ vô cảm vì cái chết của cô Lily thì mình và các bồ đã không phải dần vặt suốt bao nhiêu năm sau, giữa thương thầy và ghét thầy, giữa trách móc và ngưỡng mộ, giữa đau xót và tiếc thương…
Có rất nhiều người cho rằng thầy là một vị anh hùng vĩ đại, như Harry đã nói với con trai mình rằng giáo sư Snape chính là người dũng cảm nhất. Cũng có nhiều độc giả lại coi thường sự hi sinh của thầy, mọi người cho rằng thầy phải làm như vậy để chuộc tội cho bản thân, hi sinh tính mạng vì một người con gái thì vừa nhu nhược vừa dại khờ,… Có rất nhiều, rất nhiều tranh cãi suốt bao nhiêu năm qua vì sự ngã xuống của thầy, nhưng mình sẽ chẳng bàn đến ở đây đâu, mọi người có quyền nghĩ những gì mọi người muốn nghĩ, đón nhận câu chuyện theo cách mà mọi người muốn. Đối với mình mình chỉ thương thầy, thương thầy rất nhiều. Thầy đã bỏ mặc tình yêu để chọn con đường thầy cho là đúng, để theo đuổi tham vọng, thầy đã làm bản thân thầy tổn thương, làm cô Lily tổn thương, để rồi kết cục phải nhìn người mình yêu nhất chết vì sai lầm của mình. Thầy đã không còn gì nữa, mình nghĩ thầy đã chết ngay từ giây phút ôm cô Lily trong ngôi nhà đổ nát vì lời nguyền chết chóc, cả quãng đời sau này của thầy là vì đôi mắt của cô Lily, đôi mắt xanh biếc mà thầy không bao giờ thật sự còn gặp lại được nữa.
Thầy mất đi cô Lily, thầy chẳng còn lại gì, cho đến khi thầy nhìn thấy đứa trẻ sống sót. Nó có đôi mắt của Lily Evans, đôi mắt xanh biếc mà thầy chưa bao giờ ngưng nhớ. Và đó trở thành lí do để thầy sống tiếp quãng đời con lại, vì đôi mắt đó, vì thầy mà cô Lily đã phải chết, giờ đây thầy phải bảo vệ đôi mắt ấy để nó được sống. Ngày Harry đến trường Hogwarts thầy đã thể hiện sự ghét bỏ vô cùng tận với nó, mà mình tin là sự ghét bỏ thật sự chứ không cần phải diễn gì cả. Thầy ghét Harry, ghét nó vì nó mang gương mặt của ba nó, người đã đày đọa thầy, làm nhục thầy, trêu chọc thầy suốt bao nhiêu năm. Thầy đã trở thành trò cười trong tay James và nhóm Đạo tặc, đã luôn là mục tiêu, đã phải chịu đựng đủ mọi trò chọc phá. Chỉ cần nhìn thấy Harry kí ức ấy lại quay trở về hành hạ thầy, sự căm ghét ấy trỗi lên hoàn toàn tự nhiên, xuất phát từ nơi kí ức sâu thẳm nhất trong trái tim thầy. Nhưng Harry lại có đôi mắt của má Lily, đôi mắt mà thầy yêu. Các bồ có tưởng tượng được không, thầy đã khổ sở thế nào khi mỗi ngày phải nhìn đôi mắt của người mình yêu trên gương mặt của kẻ mà mình căm ghét nhất, mỗi lần đối mặt với Harry là đối mặt với sự thật rằng vì thầy mà nó mất cha mẹ, vì thầy mà cô Lily ra đi mãi mãi, đối mặt với sai lầm của bản thân, mỗi ngày đày đọa bản thân trong sự hối hận tột cùng, thậm chí căm ghét chính mình vì đã gây ra quá nhiều, quá nhiều bi kịch. Mình không biết là khi đối mặt với nhau Harry khổ sở vì sự ghét bỏ của thầy hơn hay thầy phải đau đớn vì lương tâm dằn vặt và trái tim rỉ máu. Như vậy đã đủ đau đớn, đủ trừng phạt cho những sai lầm của thầy chưa? Đủ để các bồ tha thứ cho thầy chưa?
Cái chết của thầy là cái chết đau đớn nhất, không chỉ đơn giản là chết sau một cái lằn chớp xanh mà chết từ từ dưới hàm răng sắc nhọn, máu tuôn ra không ngừng, và điều an ủi lớn nhất của thầy có lẽ là được nhìn thấy đôi mắt của Lily trước khi chết. Thầy muốn Harry nhìn vào mắt thầy, muốn chết trong đôi mắt người mà thầy yêu nhất. Cái chết này đã kết thúc mọi thứ, kết thúc chuỗi ngày day dứt, chuỗi ngày sống vì bảo vệ đứa trẻ – con của người mà thầy yêu nhất với kẻ mà thầy căm ghét. Ở nơi mà theo cụ Dumb nói là họ sẽ “đi tiếp” thầy Snape đã có thể đặt hết đau đớn dằn vặt đeo đẳng thầy suốt bao nhiêu năm qua, đối mặt với Lily và mỉm cười. Cô Lily chắc chắn cũng sẽ mỉm cười đáp lại thầy, cám ơn thầy vì đã giành hết mọi thứ mà thầy có để bảo vệ đứa con trai duy nhất của cô ấy.
Thầy Snape không phải là anh hùng nhưng thầy đã sống, đã chết cho tình yêu của đời mình. Thầy không phải là người tốt nhất, nhưng thầy đã hi sinh nhiều nhất. Minh hi vọng những đau đớn, khổ sở mà thầy đã phải chịu đựng là đủ để các bồ tha thứ cho sai lầm của thầy. Thầy thật sự đã trả cái giá quá đắt rồi. Hai chứ “Always” của thầy khắc sâu trong trái tim mình, là thứ duy nhất làm một người cằn cối như mình tin vào tình yêu.
Các bồ biết không hóa ra trên đời này may mắn nhất không phải là có một người yêu mình như giáo sư Snape, mà là gặp được một người xứng đáng để yêu hết lòng, hi sinh mọi thứ như cô Lily!